Lưu Nguyệt vẫn miệt mài làm việc đến chiều tối cô mới nghỉ tay để đi làm việc nhà. Cô vừa ra khỏi phòng thì gặp Mạc Thuận đi từ trên tầng xuống. Hai người nhìn nhau rồi vội quay mặt đi.
Lưu Nguyệt vừa xuống bếp thì nhận được một cuộc điện thoại. Cô nhìn vào màn hình, là San San gọi.
- Tiểu San, em gọi cho hai có việc gì à?
"Hai ơi... hức... Hai... hức... "
Đầu dây bên kia có tiếng khóc. Lưu Nguyệt lo lắng nói:
- Em sao thế Tiểu San? Có chuyện gì xảy ra vậy?
"Hai ơi... ngoại... ngoại vào viện... Người ta nói... nói ngoại... ngoại bị bệnh... bệnh nặng... "
- Sao cơ? - Lưu Nguyệt hốt hoảng - Giờ em phải thật bình tĩnh. Còn tụi nhỏ đang ở một mình à?
"Tụi nhỏ... bác Lan hàng xóm trông... "
- Em ở đó với ngoại, hai sẽ về ngay.
Sau khi cúp máy, Lưu Nguyệt gọi ngay cho trợ lí của mình:
- Mau qua nhà đón tôi. Tôi phải về quê gấp!
"Dạ thưa Lưu tổng. "
Lưu Nguyệt cố gắng tự đẩy xe về phòng nhanh nhất có thể để lấy ít đồ cần thiết. Mạc Thuận ở phòng khách thấy cô đang vội việc gì đó liền hỏi:
- Cô làm gì mà vội thế?
- Tôi phải về quê bây giờ. Anh tự gọi đồ ăn ở ngoài nhé. Nếu không thì sang nhà ba mẹ đi. Tôi đi đây.
Cô vừa nói xong thì Hà Tuấn đã đứng trước cổng. Anh nhanh chóng đưa tổng tài của mình vào trong rồi lái xe phóng vút đi trong cơn mưa tuyết. Mạc Thuận nhìn theo. Việc gì mà phải vội như vậy nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756693/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.