Mạc Thuận đến gần, lúc đó trong mắt anh chỉ thấy rằng Lưu Nguyệt đang cố tình đẩy người yêu anh xuống hồ. Anh tức giận chạy lại gần hất mạnh cô ra rồi túm lấy tay người yêu mình kéo lên. Lý Dương đứng ngoài thấy Lưu Nguyệt bị hất mạnh như vậy nên vội chạy tới đỡ cô.
- Lưu tổng, cô không sao chứ?
- Không...
- Cô bị điên à? Sao cô tự dưng đẩy Lyly xuống? - Mạc Thuận quay sang quát cô. Nhìn anh lúc này vô cùng tức giận.
- Em không sao mà. - Lyly giả vẻ yếu ớt nói. - Cô ấy cũng không cố ý đâu.
- Em còn bênh cô ta. Anh nhìn thấy rõ cô ta đẩy em xuống hồ mà. Anh đã dặn em phải tránh xa loại hồ ly mặt dày như vậy rồi mà.
- Này anh, - Lý Dương thấy Mạc Thuận quá vô lí với cô nên bất bình lên tiếng - tôi không biết anh là ai, có quen Lưu tổng không nhưng anh nói như thế là quá vô lí rồi. Cho dù cô ấy có đẩy thật hay không anh cũng không nên nói những từ ngữ xúc phạm cô ấy như vậy.
- Anh là người ngoài thì làm sao biết được cô ta là người như thế nào? Dù thật hay không nhưng tôi thấy thế nào thì nó như thế. Cô ta là loại người nào tôi còn lạ gì nữa.
Lý Dương cảm thấy vô cùng tức giận. Anh định nói thêm nữa nhưng Lưu Nguyệt đưa tay ra cản anh.
- Tôi hồ ly mặt dày thế nào tự tôi biết. Ít ra tôi vẫn cao quý hơn loại người nào bên ngoài ngây thơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-no-em-loi-xin-loi/1756683/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.