Bản dịch của Lạc Yên tại wattpad Lacyen1209
Lục Dã giữ lấy cổ tay cô.
"Đừng nghe."
Mạnh Vân thở dài, "Không sao đâu."
Ít nhất thì cô muốn biết mẹ định nói cái gì, cô đã từ chối mẹ nuôi rồi, cô sợ mẹ cô lại đến chỗ mẹ nuôi nói lung tung gì nữa, để bà phải nổi giận.
Tuy rằng mẹ nuôi nhu nhược nhưng dù sao cũng là bà ấy đã nuôi lớn cô, Mạnh Vân không thể vì chuyện của mẹ mà gây khó dễ cho bà ấy.
Cô bấm điện thoại nghe máy.
Mạnh Vân còn chưa kịp nói gì thì giọng nói ở đầu dây bên kia đã truyền đến, giọng điệu có chút khinh thường.
"Tao và em mày vừa xuống sân bay, mày tới đón mẹ con tao đi."
Mạnh Vân không nói gì.
Mẹ cô lại không nghe thấy bên kia đáp lại, thái độ của bà càng cọc cằn, "Mày bị câm rồi à? Mượn mày cái tên thì mày dứt khoát từ chối, giờ bảo mày đón cũng không được? Tao nuôi mày lớn lên có tác dụng gì cơ chứ?..."
Giọng nói ở đầu bên kia rất lớn, đến nỗi Lục Dã ở bên cạnh cũng có thể nghe được.
Trong lòng anh lúc này rối như mớ bòng bong, lại nhìn thấy Mạnh Vân chật vật nghe những lời kia thì anh đau lòng không chịu nổi. Lục Dã dùng sức nắm lấy bàn tay cô, để tay của anh bao trọn lấy bàn tay của cô, vỗ về an ủi, tiếp thêm cho cô động lực. Thật lòng mà nói anh rất muốn cướp điện thoại của cô, thay cô trả lời bà ấy.
Nhưng Lục Dã do dự thật lâu, cuối cùng vẫn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhe-chut-duoc-khong/1799353/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.