Bản dịch của Lạc Yên tại wattpad Lacyen1209
Lúc này Mạnh Vân cũng chẳng còn tâm trạng để ý đến mấy câu nói đùa của Lục Dã, cô ngồi ở ghế phụ, hai tay nắm chặt đầy lo lắng.
Lục Dã lái xe rất ổn định, anh liếc nhìn cô, nhìn thấy cô đang cắn môi.
"Mạnh Vân, em chưa nói cho anh biết trường em dạy ở đâu."
Mạnh Vân "A" một tiếng sau đó vội vàng nói địa chỉ cho Lục Dã.
Lục Dã cười gật đầu một cái, với tay lấy từ trong ngăn kéo một viên kẹo đường nhét vào miệng cô.
"Đừng cắn môi"
Mạnh Vân ngơ ngác, trong miệng ngậm viên kẹo, sau đó cô cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lục Dã thở dài, "Không sao đâu, chắc chỉ là cô bé... Ừm... Trốn đi chơi thôi..."
Anh không quá rành về trẻ con, cũng không hay tiếp xúc với bọn trẻ, vậy nên lời an ủi cũng không hợp lý cho lắm.
Chỉ là với Mạnh Vân lúc này, anh lại giống như sợi dây cứu người sắp chết đuối như cô, "Thật sao?"
Lục Dã trả lời chắc chắn, "Thật."
Mạnh Vân yên lặng, sau đó nhẹ giọng nói về chuyện của Ngô Giai Giai.
"Cô bé lần trước gặp anh tên là Ngô Giai Giai, con bé hơi đặc biệt một chút. Mẹ cô bé là mẹ đơn thân, cũng không biết làm sao mà mấy đứa trong lớp biết được, vậy nên luôn mang chuyện đó ra chế giễu cô bé."
"Trường tư không thể như trường công được, địa vị của giáo viên rất thấp, hơn nữa ai cũng đều hiểu đó chỉ là trò đùa của bọn trẻ, vậy nên không thể trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhe-chut-duoc-khong/1799337/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.