Bản dịch của Lạc Yên tại wattpad Lacyen1209
Lục Dã nhăn mày, rất nhiều người qua đường đứng lại tò mò xem, anh trừng mắt một cái khiến họ sợ tới mức tản ra.
Cảnh Lị bị anh quát một cái chói tai, cũng không nói nữa, "... A?"
Mạnh Vân đứng ở phía sau, kéo nhẹ góc áo của anh, đi ra cười cười với Cảnh Lị.
"Không phải đâu, em không còn để ý Ngụy học trưởng nữa."
Lục Dã nghe thấy giọng của cô nhẹ nhàng, mềm mại thì trong lòng đau muốn chết, anh duỗi tay ôm cô, nhướng mày nhìn Cảnh Lị.
"Không có gì thì chúng tôi đi trước đây, gặp lại sau."
Cảnh Lị ngơ ngác nhìn, "Hả?"
Mạnh Vân cũng chưa kịp phản ứng thì đã bị Lục Dã kéo đi, cô đành thất thểu đi theo.
Mãi khi đi ra khỏi trung tâm thương mại thì Lục Dã mới buông cô ra, nhăn mày hỏi, "Sao em lại tốt tính như thế."
"Làm sao?"
"Người thích hóng hớt như vậy thì cần gì phải nói nhẹ chứ."
Tình bạn với bạn học cũ của anh đâu rồi...
Mạnh Vân nhìn anh tức giận thì thấy có chút buồn cười, "Chị ấy cũng không có nói sai... Sao anh không nói chị ấy?"
Cô ngượng ngùng nói, không đúng lúc sao?
Lục Dã nhướng mày, "Anh không chửi con gái."
"Ồ..."
"Nhưng nếu là vì Tiểu Vân Vân thì anh phá lệ cũng được." Anh nở nụ cười, "Anh sợ cô ấy sẽ đi kể chuyện này, lúc đó lời đồn về em không dễ nghe đâu. Hay là em coi anh là bạn trai đi, như thế lúc đó anh có thể xả giận cho em, chẳng hạn như "Trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nhe-chut-duoc-khong/1799336/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.