Nghiên Dương đứng cặm cụi dọn dẹp trong gian bếp, công việc của cậu chỉ lặp đi lặp lại như vậy, cậu cảm thấy thực sự nhàm chán, Lập Thành thấy cậu lủi thủi một mình thì lại gần, cùng cậu rửa bát:
- " Mấy nay em có chuyện gì à, thấy em trầm ngâm quá.."
- " Không có gì đâu anh"
- " Anh với em cũng quen nhau lâu rồi, không kể với anh được sao?"
Cậu im lặng, khẽ lắc đầu, chuyện về sức khoẻ nói với anh cũng chẳng có lợi gì, cậu lại sợ nhận ánh mắt thương hại từ người khác..Lập Thành cũng không muốn làm khó, anh vẫn tiếp tục cùng cậu dọn rửa cho tới khi sạch sẽ. Tính tình vụng về, làm gì cũng xảy ra chuyện không tốt, Nghiên Dương làm rơi chiếc đĩa sứ xuống bàn, không ngờ nó lại dễ vỡ tới thế, mảnh vỡ văng lên làm rách một vết trên tay cậu, anh giật mình quay sang giúp đỡ cậu. Cầm lấy tay, anh gọi mọi người tới tìm băng dán cùng bông để cầm máu lại, vết thương cũng không sâu lắm nhưng lại chảy khá nhiều máu, lúc đó mọi người trong gian bếp vô cùng hỗn loạn, ai cũng lo lắng cho cậu..Từ lúc biết mình bị bệnh, tâm trạng cậu vô cùng chán nản, bên ngoài không còn thấy một niềm vui nào từ thế giới, cảm thấy bản thân không còn cách cứu chữa, từ đó chểnh mảng với mọi thứ về bản thân..
Bị thương như vậy, nhưng cậu lại chẳng phát ra một âm thanh nào, cậu như bức tượng vô tri vô giác, chẳng vui vẻ dễ thương như lúc trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3362192/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.