Nghiên Dương sửa soạn hồi lâu rồi hé cửa nhìn ra, không thấy người đâu ngó nghiêng một hồi thì anh từ đâu đi ra với bộ độ khá thoải mái, nhìn rất đơn giản, không phải bộ trang phục hàng ngày anh mặc:
- " Em tìm gì đó? Tìm anh à?"
Cậu thấy anh thì lùi lại, mở cửa ra:
- " Tìm anh chứ tìm ai được nữa., nhà này ngoài em và anh thì còn ai được chứ.."
Luân Phong nhìn từ trên xuống dưới y, nghiêng đầu dò hỏi:
- " Em không lạnh à? Mặc vậy có ổn không?"
Cậu nghiêng đầu, nhìn lại bộ đồ của mình rồi lại ngẩng lên hỏi anh.
- " Sao vậy ạ?"
- " Không có gì, chỉ thấy em mặc vậy có hơi lạnh"
Nghiên Dương loay hoay cất đồ vào túi, lắc đầu giải thích:
- "Ah, Em hay nóng lắm,mặc nhiều sẽ khó chịu, anh không phải lo đâu"
Anh nghe vậy vẫn chưa an tâm, tiến tới lấy chiếc khăn trong túi quàng qua cổ y, không để y kháng cự. Nghiên Dương bất ngờ, anh giữ người cậu không cho cử động, cẩn thận chỉnh khăn lại, cậu ngước lên nhìn anh.
- " Anh cho em ạ?"
- " Um, anh thấy em không có đồ, vài ngày trước thấy khăn này đẹp, nên mua cho em. Trời vào đông rất lạnh, em phải để ý tới bản thân chứ."
- " Vâng..cảm ơn ah"
Xong thì anh cũng đi lấy xe, cậu đứng trước cửa chờ, tay nắm lấy chiếc khăn trên cổ, nhớ tới hình ảnh anh quàng khăn cho cậu thì tai vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3362185/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.