Sáng hôm ấy, khi cậu còn đang nằm ngủ ngon lành trên giường thì anh đã dậy từ bao giờ chuẩn bị đồ ăn sáng, vài chiếc bánh mì kẹp, cốc sữa nóng cùng chút táo tráng miệng.. nếu mọi người nhìn qua, anh là người có vẻ ngoài ưu tú nhưng lại có nét khó gần, chỉ khi tiếp túc người ta mới biết anh ôn nhu dễ gần như thế nào, việc giỏi trong mọi lĩnh vực khiến ai cũng có thiện cảm nhưng đi cùng đó là nỗi sợ không với tới anh...
Anh bưng khay đồ ăn vào phòng Nghiên Dương, đặt đồ ăn xuống tủ đầu giường, ngồi xuống khẽ lay y dậy:
- " Tiểu Dương, dậy đi, mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi."
Nghiên Dương không muốn dậy, kéo chăn chùm lấy cả thân mình, nói với giọng ngái ngủ:
- " Anh đừng lừa em, mùa đông thì lấy đâu ra mặt trời chứ, có thì trời vẫn âm u suốt thôi...thuêus chút nữa thôi là đã có tuyết rơi rồi ah". đam mỹ hài
Luân Phong cưng chiều nhìn cục bông đang cuộn tròn trước mặt, cố gắng kêu nhưng y vẫn cố thủ trong lớp chăn dày khiến anh cũng không biết làm thế nào..
Bình thường anh sẽ đi làm từ sáng sớm nên không biết Tiểu Dương sẽ dậy khi nào, đâu biết y lại là con sâu ngủ như thế này..
Đột nhiên có dòng suy nghĩ nảy ra trong đầu Luân Phong.. đang cuộn mình trong lớp chăn thì cậu cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đè lên người mình, lâu sau bị ngộp thở thì mới hé chăn ra, anh đang nằm đè lên thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nguyet/3362184/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.