Vẻ mặt Tạ Tri ngây ra một lúc lâu, sau đó "bang" một cái đóng máy tính lại.
Cứ để cho Lê Gia tự ngược mà bổ não đến mức xây được đế quốc ngân hà luôn đi.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đạm với vành mắt đen thui thùi lùi đưa dì giúp việc mới đến.
Dì giúp việc mới bận việc trong phòng bếp, còn trợ lý Tống thì nhìn lên lầu, không hề lo lắng cho ông chủ còn đang sống chết không rõ, trước tiên là đi đến bên cạnh Tạ Tri đang xem tạp chí, đưa di động mới cho cậu, nâng mắt kính lên, vẻ mặt xanh xao: "Tối hôm qua gọi đến tận mười mấy cuộc, bắt tôi đem di động mới đến đây, muốn giả chết cũng không được. Ba đứa nhỏ à, cậu có thể tịch thu điện thoại của anh ta không?"
"Không thể."
"......"
Tạ Tri buông tạp chí: "Tiền bồi thường tổn thất tinh thần tăng gấp đôi?"
Tinh thần Tống Đạm liền nhấc lên: "Có thể?"
"Có thể." Tạ Tri vừa mở hộp điện thoại vừa nghĩ, dù sao cũng có phải tôi trả lương đâu.
Chờ ông chủ của anh tỉnh lại thì phải xem anh có gan chó để mà tự đi đòi không đã.
Tạ Tri khởi động điện thoại, mở wechat ra đăng nhập, sắc mặt lại càng thêm dại ra.
Cái ứng dụng ngu ngốc này.
Thế mà lịch sử cuộc trò chuyện không được đồng bộ.
Không biết Lê Gia đang làm cái gì, ngón tay Tạ Tri ở trên màn hình dạo một vòng, cân nhắc một lúc lâu, nhấn gửi một gif bông hoa màu đỏ thẫm nở rộ.
[Tạ Tri: Mỗi ngày đều vui vẻ (1).gif]
(1) Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ngoc-cung-khong-sao-toi-mu/649526/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.