CHƯƠNG 30
Chỉ là động tác đơn giản như thế, tôi lại thở dốc không thôi, ngã ngồi ở trên giường, tôi có chút rét run ôm lấy mình.
Đột nhiên tưởng niệm sự đụng chạm của người đàn ông đó, tuy rằng ngón tay lạnh lẽo, nhưng lại làm cho tôi cảm thấy ấm áp, đó là cảm giác ấm áp được nhu tình bao lấy mà sinh ra, thực muốn được anh dịu dàng ôm vào trong ngực, dùng ngữ điệu tao nhã đó nói cho tôi biết: “Em không cần vất vả như vậy nữa, anh sẽ chiếu cố em.”
Tôi không muốn vất vả như vậy nữa, tôi không muốn làm đứa con cả, tôi cũng muốn được người yêu thương, được người chiếu cố, tôi cũng có thời điểm muốn khóc, tôi hy vọng lúc tôi khóc có người ở đấy, ôm lấy tôi an ủi tôi.
Nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống, tôi vùi mặt vào trong gối, giấu đi thanh âm nức nở của chính mình.
Tôi nghĩ, tôi thật sự thích anh ta, người đàn ông chỉ mới gặp mặt bốn lần, nói qua được mấy câu.
Tôi thích đàn ông.
Đêm đó, tôi khóc thật lâu, khóc đến ngủ mất, lúc gần năm rưỡi sáng thì tỉnh dậy, vội vàng chạy đến phòng bếp dưới lầu lấy viên nước đá đắp lên con mắt sưng đỏ.
Cuộc sống trường học vẫn nặng nề như cũ, tôi chán muốn chết lấy tay chống đầu, tầm mắt không nhịn được lướt đến toà cao ốc cách đó không xa.
Từ cuộc gặp mặt ngắn ngủi ngày đó về sau, tôi không gặp anh ta nữa, phải nói tôi theo bản năng muốn tránh né anh, đi học thì đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghi-muon-em/1290764/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.