Văn Trọng an bài cho Mục Phách công tác ở khách sạn năm sao ở Bắc thành, chỗ đó quản lý bộ phận nhân sự vừa từ chức do mang thai, chức vụ còn trống, Mục Phách liền đến tiếp nhận vị trí này.
Ngày đi khách sạn nhận chức, Gia Ngộ muốn đi cùng với anh lại bị anh từ chối.
"Vì sao? Anh là người mới, những nhân viên cũ ở đó nhất định sẽ không phục, em phải giúp anh ra oai phủ đầu."
"Gia Ngộ, em giúp anh đã đủ nhiều."
"Thật không cần?"
"Không cần."
Mục Phách khó có khi cố chấp như vậy, Gia Ngộ mếu máo, "Được rồi, em đây tìm cơ hội trộm đi xem anh hẳn là được chứ?"
"Xem anh?" Mục Phách tâm vừa động, cười cười, "Hảo."
Sau khi Mục Phách ra cửa, Gia Ngộ liền phát ngốc.
Mấy ngày này Mục Phách đều ở nhà đợi, có anh ở đây, người giúp việc cũng không có việc gì để làm. Cái gì anh cũng biết, cái gì cũng làm, giống như không có gì làm khó được anh. Hiện tại trong nhà đột nhiên chỉ còn một người, cô ngược lại có điểm không quen.
Ăn xong bữa sáng Mục Phách làm, tập yoga nửa giờ, trên người ra mồ hôi, cô ghé vào trên đệm, một bên thở dốc một bên chơi di động.
Điện thoại thông báo có tin nhắn.
Là Viện Viện nhắn tới, nội dung tin tức liền chỉ có một câu – "Thẩm Hành về nước."
Gia Ngộ lầm bầm lầu bầu: "Thẩm hành về nước? Như thế nào mình lại không biết."
Thẩm Hành là bạn từ nhỏ của Gia Ngộ cùng nhau lớn lên, tiểu học, sơ trung, cao trung đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghe-gio-nam-thoi/67155/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.