Đêm giao thừa, thời tiết sáng sủa, tuyết trắng khắp nơi đem bầu trời đêm như tỏa sáng lấp lánh. 
Mục Phách đứng trước cửa sổ, sắc mặt so với gió lạnh bên ngoài còn lạnh hơn. 
“Tôi đã nói rồi, đừng gọi điện cho tôi nữa.” 
Nữ nhân ở đầu điện thoại nói năng lộn xộn cùng anh giải thích, nội dung lung tung rối loạn, không có một cái trọng điểm. Mục Phách nghe thấy phiền, lại không cắt đứt điện thoại, anh mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào, suy nghĩ đang loạn như ma mới hơi rõ ráng chút. 
Thật lâu xong, anh mở miệng: “Nói xong sao?” 
“Một chút nữa là xong rồi.” 
Cùng lúc đó, tiếng Gia Ngộ ngoài phòng vang lên, Mục Phách như là hạ quyết tâm, anh gằn từng từ một nói: “Không cần lại tới quấy rầy tôi, chúng ta đã không còn quan hệ.” 
Trò chuyện kết thúc. 
“Anh đang làm gì vậy?” Gia Ngộ mở cửa, “Sao không bật đèn?” 
Mục phách cười một chút, hỏi cô: “Làm sao vậy?” 
Nhắc tới việc quan trọng, Gia Ngộ trước mắt sáng ngời, cô giơ lên hai cây pháo hoa: “Chúng ta đi phóng pháo hoa đi!” 
Mục Phách ngạc nhiên: “Em lấy ở đâu vậy?” 
“Bí mật.” Gia Ngộ bắt lấy cánh tay của anh, nhắc mãi: “Năm trước bị dính nước nên không dùng được. Năm nay em kiểm tra rồi, đều có thể dùng. Em tính rồi bắn xong pháo hoa không sai biệt lắm là 0h, vừa lúc đếm ngược…” 
Mục Phách càng nghe tâm càng mềm, anh cầm lại tay Gia Ngộ, dẫn cô đi. 
Đây là năm mới đầu tiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghe-gio-nam-thoi/2354799/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.