Edit: kid1412h
***
Gia Ngộ có chút chần chừ rồi cô chậm rãi đi qua, ngồi đối diện với Mục Phách.
Cô mua một ly sữa bò lạnh định để về nhà uống, nhưng hiện tại...
"Cái này cho cậu, chườm đá sẽ mau tiêu sưng đấy."
Mục Phách lạnh lùng nhìn lên, dưới ánh đèn, năm dấu ngón tay trên má phải của cậu trở nên mờ ảo, anh từ chối: "Không cần."
Gia Ngộ ngượng ngùng thu tay lại, không lấy sữa bò về, cũng không dám nhìn mặt Mục Phách nữa, cô chỉ cúi đầu rồi hỏi nhỏ: "Cậu không vui phải không?"
"Tại sao lại hỏi vậy?"
Gia Ngộ ngập ngừng rồi bảo: "Mình tới Nam Thủy Trấn lâu như vậy, rất ít khi" cô chỉ chỉ miệng mình, "Rất ít khi nhìn thấy cậu cười."
"Cậu cũng không thích cười."
Gia Ngộ ngẩng mặt lên, hỏi: "Sao cơ?"
"... Không có gì." Giọng nói Mục Phách lúc này tựa như còn lạnh hơn cả gió "Con người nếu không trân trọng bất cứ thứ gì thì sẽ không thể vui vẻ được."
Gia Ngộ ngẩn người trong chốc lát mới hiểu rằng đây là Mục Phách trả lời câu hỏi của mình lúc trước.
Cô sẽ không đi an ủi người khác, do dự rồi lại suy nghĩ thật kĩ cô mới nói: "Mặc kệ bây giờ chuyện khiến cậu vui vẻ có tồn tại hay không nhưng trong tương lai chắc chắc chuyện như thế sẽ xuất hiện, chỉ cần cậu hy vọng vào ngày đó."
Mục Phách nhìn cô, tựa như không nghe thấy điều gì.
Gia Ngộ im lặng trong chốc lát, trong lòng nổi lên 1
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghe-gio-nam-thoi/2354775/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.