Edit: kid1412h
***
Chuyện Thẩm Hành bị đánh, Gia Ngộ vẫn vài ngày sau mới biết được qua miệng của Viện Viện.
"Xương mũi của cậu ta bị gãy, khắp người đều có vết thương, thảm đến mức không nỡ nhìn..."
Gia Ngộ rùng mình một cái, vội hỏi: "Có biết là ai đánh không?
"Thẩm Hành không chịu nói." Viện Viện vui sướng khi người gặp họa,
"Lúc trước, hạng mục đấu thầu mảnh đất ở Tây ngạn không phải bị vị kia nhà cậu giành được sao? Nghe nói khi chú Thẩm biết liền tức muốn chết, ngày hôm qua liền quyết định khi nào Thẩm Hành hồi phục tốt sẽ cho hắn xuất ngoại."
"Còn bị gãy xương chỗ khác sao? Cậu ta bị thương nặng đến vậy hả?"
Viện Viện cứ tưởng tượng thôi là thấy vui rồi "Mình bao giờ thấy Thẩm Hành thảm đến như vậy, ít nhất là giống một tháng chưa xuống giường được, hình như còn rụng mất hai cái răng, cậu nói xem người đánh có bao nhiêu thù oái với hắn a!"
Trong lòng càng thêm lo sợ, bất an; Gia Ngộ lại hỏi: "Tại sao hắn không nói bị ai đánh vậy?"
"Đó là chết vì sĩ diện, hắn có bao nhiêu sĩ diện không phải cậu không biết!"
Điều này cũng đúng...
Gia Ngộ có chút an tâm, chỉ là khi về nhà lúc nhìn thấy Mục Phách vẫn là không nhịn được xụ mặt lại: "Anh muốn giấu em đến khi nào?"
Mục Phách nghĩ một chút, rất nhanh liền đoán được là chuyện gì. Anh nắm tay giả vờ ho nhẹ, đi tới cầm lấy tay Gia Ngộ, không cầm được liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghe-gio-nam-thoi/2354713/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.