Edit: kid1412h
***
Mục Phách cũng nhìn thấy Gia Ngộ.
Môi anh giật giật như là muốn nói điều gì, lại thấy nữ sinh giống như đã trải qua sự kinh hoàng nào đó, đột nhiên che mặt lại.
Mục Phách: "..."
Anh là ma hay quỷ sao?
Gia Ngộ bịt tai trộm chuông mà nhắm mắt lại, nghĩ rằng chắc hẳn Mục Phách không phát hiện ra cô. Bất quá cho dù cậu ấy thấy, cũng sẽ giả vờ như không thấy được... Cũng không phải chỉ một lần, cô cùng cậu chào hỏi, cậu đều không đáp lại.
Cô luôn là người thù dai mà.
"Có một mình cậu thôi à?"
"..." Trái phải đều không có chỗ trốn, Gia Ngộ đành mở mắt ra, sắc mặt ngượng ngùng: "Xin chào, thật trùng hợp a."
"Cậu bị tiêu chảy à?"
Gia Ngộ không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại "Cậu cũng bị tiêu chảy à?"
"Mình đưa mẹ mình tới." Mục Phách ngồi xuống cạnh cô "Ăn quá cay, dạ dày sẽ không chịu được!"
"Trước kia mình không có yếu ớt thế này, lần này là ngoài ý muốn thôi." Gia Ngộ nhìn anh "Cậu không ở cùng với mẹ cậu sao?"
"Mẹ mình đã có ba mình ở cùng rồi!"
Mục Phách nhìn qua có vẻ mệt mỏi, lại hỏi một câu vô cùng rõ ràng: "Cậu còn truyền nước bao lâu nữa?"
"... Chắc khoảng mười phút nữa!" Gia Ngộ cũng không rõ vấn đề này lắm.
"Mẹ mình hình như chỉ cần lấy thuốc xong là có thể về nhà, cậu có muốn về nhà cùng mình không?" Cũng không thể mặc kệ một mình cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nghe-gio-nam-thoi/2354694/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.