Tối hôm ấy, Nhiên Nhiên cúi chào anh ra về. Vừa đóng cánh cửa lại là lúc khuôn mặt cô trở nên ủ rũ. Cô nhớ Hạo Thiện, những ngày qua ngày nào cô cũng sống trong sự nhớ nhung đến muốn phát điên.
Bước xuống sảnh lớn tập đoàn, cô cứ vậy mà rời đi. Từng bước chân nặng trĩu trên đường phố, ánh mắt cụp xuống nhìn những đôi yêu nhau mà lòng bỗng chốc quặn lại.
Trở về nhà, nhìn thấy ba mình đang loay hoay trong bếp cô liền tiến lại
-Ba lên viện với bà nội sao?
-Ừm. . .
Ánh mắt không vui của ông khiến cô nhíu mày, tay cô đưa tới cầm lấy bàn tay nhăn nheo đầy gân của ông
-Nội lại trở nặng sao ba?
Ông khẽ gật đầu, đôi mắt đỏ dần lên khiến cô đau xót
-Để con đi cùng ba!!
Cả hai ba con cùng tới bệnh viện. Nhiên Nhiên nhìn bà nội mà tâm cũng thắt lại. Từ nhỏ nội đã luôn yêu thương và nuông chiều cô. Nội luôn khiến cho cả gia đình trở nên vui vẻ, ấm áp dù có chút thiếu thốn về vật chất. Có thể nói thứ quý giá nhất đối với gia đình cô chính là nụ cười của nội. Ấy vậy mà ông trời cũng muốn chiếm đoạt nó đi khi nội cô bây giờ chỉ còn nằm liệt trên giường do một vụ tai nạn giao thông.
Gạt nước mắt cô tiến ra ngoài. Vị bác sĩ trung niên nhìn thấy cô liền mím chặt môi
-Có chút chuyện tôi nghĩ cô nên biết!!
-Dạ vâng thưa bác sĩ, nội tôi có chuyện gì sao?
-Bà ấy. . .càng lúc càng trở nặng rồi. Tôi chỉ hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nga-re-cua-hanh-phuc/196054/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.