Tiếng còi xe cấp cứu vang lên. Anh gọi người đưa Bảo Bảo về nhà còn mình lên xe cấp cứu đến bệnh viện cùng cô. Nhiên Nhiên mất khá nhiều máu nên cô chỉ im lìm nhắm mắt. Mạc Kiên ngồi cạnh chỉ biết nắm chặt tay cô, nước mắt tuôn xuống cho sự hối hận. Lúc nhìn Nhiên Nhiên nằm ở giữa vũng máu cũng là lúc mọi hình ảnh về quá khứ của anh và cô bắt đầu xuất hiện, nó quay cuồng một lúc liền theo thứ tự xác nhập lại tâm tưởng
-Nhiên Nhiên, tỉnh dậy đi em!!
-. . .
-Làm ơn, Nhiên Nhiên. . .anh sai rồi. . .
-. . .
-Vợ ơi, làm ơn tỉnh lại được không?
-. . .
Tay anh mỗi lúc mỗi nắm chặt hơn. Anh sợ cô bỏ anh mà đi lần nữa. Anh thật sự như một thằng ngốc, bao năm qua đã chẳng đi tìm cô, bây giờ khi cô quay về lại một mực đẩy cô ra khỏi cuộc sống mình
-Nhiên Nhiên. . .anh xin lỗi. . .làm ơn. . . đừng bỏ anh đi nữa mà. . .
Tới bệnh viện, anh muốn chạy thẳng vào phòng cấp cứu cùng cô nhưng đã bị các y bác sĩ giữ lại. Ngồi xuống dãy ghế lạnh băng trước phòng cấp cứu, anh đan hai tay lại với nhau cầu nguyện. Có lẽ đối với anh bây giờ chỉ cần Nhiên Nhiên tỉnh lại, bằng giá nào anh cũng trả.
Một lát sau, ông bà Trần cùng Hạ Trung và Mạc Nghi chạy vào. Anh ngước mắt nhìn họ rồi lại cúi đầu xuống. Bà Trần đau lòng nhìn anh rồi nhìn Mạc Nghi.
Nếu như bà biết Nhiên Nhiên trở về thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nga-re-cua-hanh-phuc/1361340/chuong-61.html