Vài tên áo đen nghe thấy giọng ả đã tiến vào lôi cô đi. Nhiên Nhiên cố vùng vẫy nhưng chẳng thể thoát khỏi sự kìm hãm của những gã trai to lớn.
Khả Yến nhếch mép bước ra ngoài. Đến vực núi cao nhất. Ả nhìn xuống đáy vực rồi nhìn cô
-Hôm nay, cả cô và tôi cùng chết!!
-Khả Yến, đừng mà. . .
-Sống với khuôn mặt này? Tao không còn cần thiết cái mạng này nữa. Nhưng mà một mình tao đi thì có phải quá chán rồi không? Tao muốn mày cùng đi với tao!!
-Khả Yến. . .không được. . .
-Đẩy cô ta xuống!!
Chỉ sau tiếng lệnh đó. Tiếng hét chói tai của cô vang lên. Khả Yến nhìn thân thể Nhiên Nhiên rơi xuống đó mà cưới lớn. Ả cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều mà lập tức nhảy ngay sau đó.
Mạc Kiên vẫn còn trong cái vòng luẩn quẩn tìm kiếm cô. Chỉ tiếc là Khả Yến che đậy rất giỏi, một chút sơ suất cũng không để lộ khiến anh khó khăn trong việc tìm kiếm.
*xoảng*
Tiếng ly thủy tinh vang lên thật chói tai. Đáy mắt anh hoang mang, bất chợt thốt lên tên cô
-Nhiên Nhiên. . .
Anh phóng ra ngoài như có cảm giác gì đó. Chỉ biết chạy mà chẳng biết đã chạy tới đâu, làm gì. . .có lẽ anh chẳng hay biết là người con gái ấy. . .đã đi xa. . .
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua đã một tháng. Anh vẫn cật lực tìm kiếm cô như sợ rằng chỉ cần anh dừng lại một chút thôi là cô sẽ biến mất. Anh sợ. . .càng lúc lại càng sợ khi mà tăm tích của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nga-re-cua-hanh-phuc/1361326/chuong-47.html