Trở về nhà, Mạc Kiên lên lầu ánh mắt yêu thương ôm lấy vợ khi thấy cô đang ngồi ở giường bấm điện thoại
-Sao chưa ngủ?
-Em lo. . .
Mạc Kiên đưa tay ngắt nhẹ mũi cô rồi để chóp mũi mình lên chóp mũi cô mà cọ cọ vài đường
-Đồ ngốc nhà em, ngoan. . .lại giường ngủ, hửm?
-Ừm.
Nằm yên vị trên giường. Cô an tâm nằm trong lòng anh nhắm mắt lại an yên đi vào giấc ngủ. Mạc Kiên vừa mơ màng trong cơn ngủ liền nghe tiếng chuông điện thoại. Anh đưa tay lấy điện thoại thấy danh bạ của mẹ liền nhíu mày. Nhẹ nhàng gỡ cô ra khỏi người mình. Anh tiến ra ban công bốc máy
-Con nghe thư mẹ!!
"Con đã bắt nhốt Khả Yến sao?"
-Đó là chuyện của con, mẹ. . .
"Mẹ biết nó không tốt, nhưng mà bác Tịnh bây giờ rất yếu, bệnh tình càng lúc càng nặng. Coi như mẹ xin con. . ."
-. . .
Bác Tịnh chính là mẹ ruột Khả Yến. Lúc trước Tịnh Gia vốn có một tập đoàn vững chắc. Chỉ vì ông Tịnh đột ngột qua đời sau một vụ tai nạn. Tịnh Thị dần lâm vào bế tắc do Khả Yến không chịu tiếp quản mà chỉ dùng tiền của tập đoàn để ăn chơi trác tán.
Tịnh Gia đối với anh mà nói chính là biết ơn. Khi xưa cũng nhờ Tịnh Thị mà Trần Thị anh mới có chỗ đứng, đó cũng là lí do mà cả anh và Khả Yến được cho là thanh mai trúc mã. Hít sâu một hơi, anh nhớ đến người phụ nữ hiền hậu khi xưa mà nhẹ nhàng lên tiếng với mẹ
-Con biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-nga-re-cua-hanh-phuc/1361324/chuong-45.html