Dịch: Tiêu Thiên Thanh
Tiểu Nam trừng mắt nhìn anh ta: “Đội trưởng của tôi chỉ là hơi keo kiệt chút thôi… Nhưng người như tôi có thể vào công ty anh làm thật à?”
Chương 04“Đúng vậy, là vì cô chủ Lâm, tôi nghĩ với tư cách là một trong những người bảo vệ, tôi nên ở gần cô ấy hơn một chút.” Tiểu Nam nói: “Tôi còn bỏ cả thưởng cuối năm đấy. Lúc ấy đội trưởng hận không thể giết tôi cơ mà.”Soát lỗi: Một mí
*
“Ừm… sao thế Tiểu Nam, cô cứ xem đi, xem xong thì cũng đi ngủ một lát đi.” Lâm Tô ngáp một cái, trở mình rồi ngủ tiếp.
“Vâng, tổ trưởng. Cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.” Lương Triệu vui vẻ nói: “Em muốn được làm người chủ trì chương trình lâu lắm rồi, em có chứng chỉ tiếng phổ thông hạng B đấy.”Beta: Maria, KimH
“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, vết bớt sau cổ anh rất đẹp, anh đã từng nhìn kỹ nó chưa?”
Lương Triệu sững sờ: “Tiểu Nam, cô đâu cần phải nói dối tôi? Cô tưởng tôi là kẻ ngốc hả?”–
*
“Tần Trọng, không phải anh cũng mở tiệm cầm đồ đó chứ? Mấy thứ được bán đấu giá này lấy từ trong tiệm cầm đồ à?” Lâm Tô hỏi.
Lâm Tô nằm giường không nhúc nhích.
Nghĩ đến đây, Lâm Tô cảm thấy lồng ngực đau nhói khó chịu. Quả nhiên, sau khi rời khỏi chiếc trâm vàng nạm ngọc kia, cơ thể cô sẽ bị hỏng.Soát lỗi: Một míLâm Tô hoàn toàn không hay biết gì, trong khoảng thời gian này mọi người đều biết chiếc trâm vàng nạm ngọc trên đầu cô là vật gia truyền nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-muon-giao-nop-em-cho-quoc-gia-a/266895/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.