- " Vy Vy!! Em vẫn còn sống." Hắn bất ngờ chột dạ. Dán mắt vào cô gái mà hắn gọi là Vy Vy này....
Cả căn phòng bỗng chốc yên ắng đến tột độ, chiếu những con mắt laze vào cô như những con mèo đêm khát máu tìm thấy con mồi.
Vivi- cái tên này nghe thật quen thuộc. Hình như Thiên đã nhắc đến khi hai người ở bên nhau.
Chả nhẽ là mình....là mình thật sao.....
- " Vy Vy nào? Tôi không phải Vy Vy." Cô ngơ ngác, gượng cười giải thích cho mọi người.
- " Vy Vy! Nhìn đôi mắt kìa đúng thật...là... là.... em rồi." Hàn Minh bước đến bàn ăn giọng run run, cả gương mặt hiện lên những nét tươi sáng của một con người tim ra chân lí của cuộc đời. Hắn cầm tay cô - bàn tay một thời hắn đã từng mong muốn chiếm lĩnh, giữ chặt bên mình.
Tiểu Ly bất ngờ giật nảy mình, mắt chữ A miệng chữ O, vẫn chưa tiêu hóa được chuyện gì đang xảy ra.
- " Đồ dê xồm!! Tôi đã nói là tôi không phải là Vy Vy cơ mà."
- " Không!...... Anh không thể nhầm lẫn được. Dù em có thay đổi như thế nào thì tôi vẫn có thể nhận ra em, về bên anh đi." Hàn Minh nói với cô.
Long Vĩ Thiên nhăn mặt khó chịu nắm lấy bàn tay phiền toái của hắn hất ra khỏi tay cô, mắt anh đã bốc hỏa rồi. Căn bản là anh không muốn Hàn Minh động vào những gì có liên quan đến anh nữa.
- " Tôi không cho phép anh động vào đồ của tôi."
- " Nhưng!! Đó chả phải Vy Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-muon-em-bat-cu-luc-nao/268925/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.