Giang Tịnh Ân ôm Bông Cải về phòng ngủ đắp chăn ngay ngắn cho con gái, Giang Tịnh Ân quay trở lại sofa ngoài phòng khách, vẫn ngồi đó trong chiếc váy hoa.
Âm tích tắc tích tắc của kim giây chậm rãi trôi, Giang Tịnh Ân lặng đi, cô giống như hoà vào một thể với màn đêm trong phòng khách tối om.
Đợi đến khi Trần Vu Hạo trở về, khi âm thanh mở cửa phát ra, Giang Tịnh Ân nâng mắt vô hồn nhìn đồng hồ.
3 giờ sáng.
Tiếng bước chân chậm rãi đi vào phòng khách, Trần Vu Hạo nhìn lướt qua phòng khách tối om, nhìn thấy bóng dáng tĩnh lặng ngồi bên sofa đang thờ thẫn nhìn đồng hồ treo tường.
Trần Vu Hạo bước đến bên sofa, nhìn gương mặt hốc hác, chạm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, Vu Hạo liền phải tránh đi ánh mắt.
"Em chưa ngủ sao?"
Anh hỏi, Giang Tịnh Ân nâng người đứng dậy, chân bước lên một bước đến gần anh, hai bàn tay đưa ra ôm lấy anh, tựa mặt vào lòng ngực ấm áp của Vu Hạo, trên người anh mang theo mùi sương đêm.
Còn có một chút mùi nước hoa lạ lẫm, nhưng Tịnh Ân cũng không thể bày tỏ chân ghét, hai tay ôm lấy anh, nắm chặt lưng áo, Tịnh Ân dụi mặt vào lòng ngực Vu Hạo, run rẩy phát ra tiếng khóc.
"Anh... Anh đi đâu vậy..."
Mũi Tịnh Ân cay quá, cô hít mấy hơi thật sâu vẫn không thể làm dịu cánh mũi, cay xè sộc lên mắt, Tịnh Ân vốn không muốn khóc nhưng mà... Vừa nhìn thấy anh, cảm giác tủi thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-may/2602156/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.