Những ngày tháng tháng tôi ở thế giới này thật chất cũng không khác là bao ở thế giới kia, nhưng chỉ khác là khi ở thế giới này tôi không còn là chính tôi nữa, cơ thể tôi giống như bị một bàn tay vô hình chi phối, tôi không còn là một cô bé hay cười và thay vào đó là khuôn mặt luôn luôn rầu rĩ và ủ ê, có một lần Yui nghĩ tôi bị bệnh và khăng khăng bắt tôi xuống phòng y tế nhưng đều bị tôi gạt đi vì tôi là người hiểu chính bản thân tôi hơn ai, tôi không có bệnh, tôi không bị tự kỷ.. chỉ là.. tôi không thể nào cười được, dù rất muốn, nhưng có đôi khi tôi cảm giác con người bên trong cơ thể này là một người đa sầu đa cảm thì phải, không bao giờ có thể cho tôi một phút giây nào vui vẻ được.
Hôm nay đã là ngày thứ 30 tôi ở đây, tức là tròn một tháng, ở khu giao nhau giữa những chiếc cầu thang dẫn đến những nơi khác nhau có treo lủng lẳng một cái bình chứa rất to và trong đó chứa thứ ánh sáng nhẹ nhàng mà lung linh, có một lần tôi tò mò, muốn lại gần xem thử nhưng đều bị Hardes hay bất cứ ai có mặt ở đó ngăn cản vì sợ tôi làm hỏng cái bình, hình như trong đó chứa tình cảm và kỷ niệm của những vị thần với Yui, con người duy nhất ở thế giới này, chỉ cần cái bình đó đầy nước thì tất cả mọi người sẽ được trở về thế giới ban đầu của mình. Nếu nói vậy thì cho tới khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-troi-khong-bang-em/1848388/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.