Edit: Cò lười
Beta: Lily58
An Diệc Tĩnh xoay người liếc nhìn Lương Thiển hét còn to hơn cô, hắng giọng hét một tiếng về phía đối phương: "Này. . . . . ."
Lương Thiển vẫn còn đang kêu to đến quên mình.
"Câm miệng." An Diệc Tĩnh cũng không có tâm trạng để ý đến cô gái nhỏ đang chảy máu, cô sắp bị Lương Thiển làm cho tức chết rồi.
Cuối cùng Lương Thiển cũng nghe được tiếng của An Diệc Tĩnh, ngậm miệng, liếc mắt một cái cô gái nhỏ theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
An Diệc Tĩnh thấy thế thật sự là dở khóc dở cười, cô nhìn Lương Thiển đang im lặng liền nói: "Làm cái gì? Bản thân cô là ma lại còn sợ ma?"
"Ai nói ma thì không thể sợ ma vậy, cô có logic thần tiên gì vậy?" Lương Thiển cảm thấy rất có lý, bản thân là ma thì không được sợ ma sao? Thật buồn cười.
"Tôi cũng lười nói chuyện với cô."
An Diệc Tĩnh nói xong câu đó thì đã có vài người đi vào cửa.
Đầu tiên là Lâm Nhiên, tiến lên liền vội vàng hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Tang Diệp cũng nghe được tiếng kêu nên chạy tới, theo sát hỏi: "Đúng vậy đúng vậy, làm em sợ muốn chết, kêu lớn tiếng như vậy, còn tưởng rằng chị Tĩnh xảy ra chuyện gì."
Cô giáo Mục cũng đi theo hỏi: "Cô giáo An xảy ra chuyện gì với cô vậy?"
Hiệu trưởng Ngũ Tát vừa mới chạy tới cũng đi vào, nhìn An Diệc Tĩnh hỏi: "Cô giáo An làm sao mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-chap-niem/3275399/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.