Edit: Myou
"Mục Kinh." Việt Trạch khẽ gọi tên cậu.
Tới rồi.
Mục Kinh thầm nghĩ, cơ bắp toàn thân căng cứng, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
"Cậu biết chuyện tớ phải tiêm thuốc ức chế mà phải không." Việt Trạch đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Mục Kinh nhớ tới cái hộp điều nhiệt màu trắng, gật đầu trả lời: "Nhớ chứ. Hôm đó cậu còn tắm bằng nước lạnh, xong rồi phải nhập viện."
Ngay sau đó cậu ăn năn nói: "Xin lỗi, nếu hôm đó tớ chú ý hơn tới tình trạng của cậu thì cậu đã không bị bệnh rồi."
Tốt lắm.
Cắn câu rồi.
Việt Trạch hơi ngước lên, tiếp tục nói: "Ừm. Sau đó bác sĩ có nói với tớ rằng, trong vòng hai tháng tớ không được phép dùng thuốc ức chế hay là vận động cường độ cao. Nhưng mà pheromone Alpha của tớ cần phải giải phóng đúng lúc, nếu không sẽ bị rối loạn kỳ động dục."
Mục Kinh mơ hồ gật đầu, hiển nhiên là không hiểu chuyện này với việc anh đưa ra yêu cầu có liên quan gì với nhau.
Vẻ mặt của Việt Trạch tràn ngập sự khó xử, thầm thở dài nói: " Nhưng mà hiện tại tớ vẫn đang độc thân, lại không thể tùy tiện cắn bừa một Omega nào đó được."
Nói đến đây, Việt Trạch lặng lẽ liếc nhìn thiếu niên ngây thơ đứng đối diện, chiếc răng nanh sắc nhọn luôn che giấu từ từ lộ ra.
"Vậy nên bác sĩ có đề nghị tớ tìm một Beta khá thân quen với mình rồi truyền pheromone dư thừa vào tuyến thể. Tất nhiên là, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-bat-thuong-cua-ban-cung-phong/3502674/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.