Ông cụ Quý nói xong liền xoay người đi xuống lầu trước.
Chỉ còn lại Quý Thụy ngơ ngác đứng trong phòng ngủ, cậu ta nhìn bộ quần áo thường ngày mình đang mặc, trong lòng dấy lên sự tò mò, khách quý nào vậy, lại còn phải thay vest nữa chứ. Lúc anh Việt tới nhà chơi, cậu cũng không phải mặc đồ trang trọng như vậy.
Tuy rằng phàn nàn là thế, nhưng Quý Thụy vẫn chào tạm biệt đồng đội trong game rồi offline, sau đó cậu ta ngoan ngoãn thay một bộ vest, thậm chí còn cố ý thắt thêm một cái nơ rồi mới thong thả đi xuống lầu.
Việt Thần Thần vừa ngẩng đầu thì thấy dáng người cao lớn của chàng trai, vẻ ngoài hiền hậu, làn da trắng nõn, đôi môi mỏng hơi mím lại, quả thực là quân tử như ngọc, tao nhã và lịch sự.
Y khẽ nhíu mày, có tới nhầm chỗ không thế, này đâu có giống như anh họ nói đâu.
Quý Thụy vừa đi đến giữa cầu thang thì thấy một thiếu niên Omega ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa mỉm cười, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ nhà cậu ta cũng hiện lên một nụ cười tươi như hoa, lại còn niềm nở phục vụ trà.
Đang làm cái trò gì vậy?
Quý Thụy không hiểu nổi cảnh tượng kỳ lạ này là tình huống quái quỷ gì, bước chân thong thả chậm rãi của cậu ta dừng trên cầu thang.
Ông cụ Quý chờ một lúc lâu không thấy cháu trai của mình xuống, vừa quay đầu lại thì thằng nhóc nhà mình đứng bất động ở cầu thang, nhìn mình với ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mat-bat-thuong-cua-ban-cung-phong/3424360/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.