Thiệu Chu Từ sửng sốt, tiếp theo chính sự trầm mặc khó giải thích được. Anh quay đầu đi, lông mày và mắt cụp xuống, quai hàm tinh xảo và đẹp đẽ.
Đường Uyển chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp trai hơn anh ấy trong suốt 27 năm của cuộc đời, và mọi hành động của anh ấy như được khắc hoạ vào một bức tranh sống động
Chỉ là người trong tranh hình như không thích cô cho lắm.
“Chuyện này không liên quan đến cậu.”
Nghe giọng điệu chán ghét xa cách của anh, Đường Uyển trong lòng đau như kim châm.
Hóa ra cậu ấy thật sự nghĩ như vậy à!
Hơn nữa anh không có ý nghĩ gì vì chuyện hôm nay, chẳng lẽ anh đã có rồi sao?
"Từ Thiệu Châu, cậu phải tin rằng thế giới này vẫn còn nhiều thứ tốt đẹp." Thanh âm của cô rõ ràng và trong trẻo
Người thanh niên đút một tay vào túi, mắt tối sầm lại. Anh không phản bác, chỉ mím môi giễu cợt. Có thể sẽ có những điều tốt đẹp trên thế giới, nhưng điều đó có liên quan gì đến anh ta?
Đối với một người đàn ông đen tối và bẩn thỉu như anh từ "đẹp" chưa bao giờ xuất hiện với cuộc sống của anh. Ngay cả anh cũng ghét chính mình.
Từ Thiệu Châu quay lại nhìn cô gái với đôi mắt u ám: "Đừng đi theo tôi nữa."
Đường Uyển không quan tâm đến thái độ thờ ơ của anh giọng nói nhẹ nhàng: "Từ Thiệu Châu, tôi không có nhà nữa, câụ có thể cho tôi ở nhờ nhà cậu được không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2631149/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.