" A Châu, dạo này con thế nào?”
Từ Thiệu Châu ném lon coca rỗng vào thùng rác, “Tốt lắm.”
“Tốt rồi”, người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại thở phào nhẹ nhõm. Bà ngập ngừng vài giây trước khi tiếp tục.
“A Châu, mẹ sắp chuyển đến Hải Thành.”
Nghe được tin này, thanh niên trong bóng tối dừng một chút, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc, thanh âm ôn nhu bình tĩnh: “Chúc mừng.
”Anh ấy ở bên đó mua một căn nhà, đã sửa sang lại, hai ngày nữa mẹ sẽ đưa Dương Dương đến đó." "Anh ấy" mà bà ấy nói chính là chồng hiện tại của mình. Và Dương Dương chính là em trai cùng mẹ khác cha của anh.
"Nhân tiện, con hai tháng nữa bạn sẽ mười tám tuổi. Con gần như đã trưởng thành rồi... Hôm nay mẹ chuyển 600 triệu vào thẻ của con. Chúng ta đã tính toán rồi nếu con sử dụng tiết kiệm một chút thì đây là tổng số tiền có thể được sử dụng cho đến khi bạn tốt nghiệp đại học..."
600 Triệu cùng một lúc đây là lần đầu tiên anh nhận được. Bằng cách nào đó, Từ Thiệu Châu có một trực giác không thể giải thích được.Anh lặng lẽ siết chặt điện thoại và lặng lẽ lắng nghe đầu dây bên kia.
Bên kia giọng nói nhỏ dần.
Cuối cùng, bà kìm nén tiếng nức nở, nhẹ nhàng nói với anh: “A Châu, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.” Đừng liên lạc với mẹ nữa…
Thật tàn nhẫn và dứt khoát.
Anh lại bị bỏ rơi.
Tuy nhiên, anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2631148/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.