Anh muốn chiếm hữu cô.
Anh muốn khiến cô chỉ mang dấu ấn của riêng mình.
Anh chưa bao giờ là Liễu Hạ Huệ, anh cũng có những ham muốn đối với người mình yêu.
Loại chuyện này, anh còn rất nhỏ liền hiểu được, cực kỳ chán ghét.
Nhưng anh không ngờ rằng khi đối mặt với cô, anh cũng sẽ có ý nghĩ làm ô uế cô.
Anh thực sự … bẩn!
Đường Uyển nhìn anh, hơi giật mình.
Từ Thiệu Châu giật giật mí mắt, đột nhiên mất can đảm để nhìn cô. Anh ngoan ngoãn ngả đầu vào đầu gối cô, đôi mắt đen của anh phủ bóng lên mái tóc bù xù dài đến tận lông mày, sự hoang tưởng trong anh mạnh mẽ tiếp tục lan rộng đến nơi cô không thể nhìn thấy.
“Nếu em không thích, anh đổi.” Anh nhẹ nhàng nói.
Đường Uyển không biết anh đang nói đó là bản thảo hay anh muốn thay đổi điều gì khác.
Cô khẽ cắn môi dưới, đặt lòng bàn tay lên tóc anh, vuốt từng sợi một, nhìn sợi tóc mềm mại của anh luồn qua kẽ tay, nhẹ nhàng đáp: “Không bẩn, em cũng không ghét.”
Vì vậy anh cũng không cần phải hèn mọn trước mặt cô như vậy.
Có người nói trong tình yêu, ai yêu trước là người thua cuộc, nhưng giữa cô và anh, nhìn thế nào thì cô cũng là người chiến thắng.
Đường Uyển cho rằng khoảng thời gian này cô đã cho anh đủ cảm giác an toàn, nhưng không ngờ anh vẫn bất an như vậy.
Cô yên lặng suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “A Châu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630718/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.