Lý Khải giật giật khóe miệng, cố gắng làm cho vẻ mặt bớt nghiêm túc hơn, “Tiểu Uyển, trở về phòng thay quần áo trước đi, cậu ngồi đây cùng bạn trai của cháu nói chuyện.”
Ông ấy nói từ “bạn trai” giọng điệu rất miễn cưỡng.
Đường Uyển suy nghĩ hai giây, nhìn chàng trai không nói lời nào đứng ở trong phòng khách, nghiêng đầu hỏi: “A Châu có thể không?”
Từ Thiệu Châu cụp mắt xuống, ánh mắt lộ vẻ kiên định: “Ừ.”
“Được rồi cậu, hai người nói chuyện đi.”
Đường Uyển quay trở về phòng.
Lý Khải thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống, giả cười hỏi: “Chàng trai, cháu tên là gì, bao nhiêu tuổi?”
“Từ Thiệu Châu, mười tám tuổi.”
Vừa trả lời, anh vừa khéo léo đun nước pha trà mời họ như chủ nhà đãi khách.
Lông mày của Lý Khải giật giật.
“Mười tám tuổi? Đó không phải vẫn đang học sao?” Trương Nguyệt Hoa cảm thấy rằng mặc dù chàng trai trẻ trước mặt bà ta rất đẹp trai, nhưng mà vẫn là tuổi còn ăn bám bố mẹ.
" Cậu đã tốt nghiệp cấp chưa?"
Từ Thiệu Châu thờ ơ liếc nhìn bà ta " Vẫn chưa.”
“Này, vậy bố mẹ cậu dám để cậu ở nhà con gái của người khác? Nhà cậu không phải vì tiền của Tiểu Uyển mà đến đây sao? Để tôi nói cho cậu biết, mặc dù Tiểu Uyển của chúng tôi không có bố mẹ, nhưng là những người thân như chúng tôi ở đây, nếu cậu muốn lừa dối con bé, nằm mơ đi!”
Bất kể điều gì xảy ra với ngôi nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/2630716/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.