Nhờ có những chiếc bát gỗ này làm tăng thu nhập cho đại đội, nên cuộc sống của mỗi gia đình năm nay cũng khá hơn không ít.
Nhà Thẩm Nghiên từ sớm đã muối rất nhiều tương và dưa cải chua, bữa ăn mùa đông cũng rất đơn giản, mọi người ít ra ngoài, cơ bản đều ở nhà, giảm thiểu vận động, như vậy ăn uống cũng ít hơn.
Mọi người rảnh rỗi không có việc gì làm liền tụ tập trong nhà nói chuyện phiếm, người thì khâu đế giày, người thì đan len, mấy hôm trước Thẩm Nghiên nhờ Hoàng Tuyết Vân ở Quảng Châu gửi cho mình ít len, để đan áo len cho mọi người trong nhà.
Thời tiết bên này khá lạnh, vốn dĩ Thẩm Nghiên còn muốn đan cho Lục Tuân, nhưng sau đó phát hiện có lẽ không cần, bên này đã có tuyết rơi rồi, bên Quảng Châu vẫn còn mặc áo ngắn tay.
Cuối cùng Thẩm Nghiên quyết định làm cho anh một đôi găng tay hở ngón, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
Nhưng mấy lần Lục Tuân gửi thư về đều hỏi Thẩm Nghiên có muốn đến đó tránh rét hay không, Thẩm Nghiên có chút do dự.
Dù sao đi lại cũng khá phiền phức, hơn nữa cũng sắp đến Tết rồi, lại là cái Tết đầu tiên của cô ở đây, cuối cùng cô quyết định, đợi đến sau Tết có dịp sẽ đến đó.
Trước Tết, Thẩm Nghiên mới nhận được thư hồi âm của tòa soạn báo, tổng biên tập bên đó nói bài viết của Thẩm Nghiên viết rất hay, hơn nữa toàn bộ bài viết đều rất dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3748901/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.