Nhờ có những chiếc bát gỗ này làm tăng thu nhập cho đại đội, nên cuộc sống của mỗi gia đình năm nay cũng khá hơn không ít.
Nhà Thẩm Nghiên từ sớm đã muối rất nhiều tương và dưa cải chua, bữa ăn mùa đông cũng rất đơn giản, mọi người ít ra ngoài, cơ bản đều ở nhà, giảm thiểu vận động, như vậy ăn uống cũng ít hơn.
Mọi người rảnh rỗi không có việc gì làm liền tụ tập trong nhà nói chuyện phiếm, người thì khâu đế giày, người thì đan len, mấy hôm trước Thẩm Nghiên nhờ Hoàng Tuyết Vân ở Quảng Châu gửi cho mình ít len, để đan áo len cho mọi người trong nhà.
Thời tiết bên này khá lạnh, vốn dĩ Thẩm Nghiên còn muốn đan cho Lục Tuân, nhưng sau đó phát hiện có lẽ không cần, bên này đã có tuyết rơi rồi, bên Quảng Châu vẫn còn mặc áo ngắn tay.
Cuối cùng Thẩm Nghiên quyết định làm cho anh một đôi găng tay hở ngón, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
Nhưng mấy lần Lục Tuân gửi thư về đều hỏi Thẩm Nghiên có muốn đến đó tránh rét hay không, Thẩm Nghiên có chút do dự.
Dù sao đi lại cũng khá phiền phức, hơn nữa cũng sắp đến Tết rồi, lại là cái Tết đầu tiên của cô ở đây, cuối cùng cô quyết định, đợi đến sau Tết có dịp sẽ đến đó.
Trước Tết, Thẩm Nghiên mới nhận được thư hồi âm của tòa soạn báo, tổng biên tập bên đó nói bài viết của Thẩm Nghiên viết rất hay, hơn nữa toàn bộ bài viết đều rất dễ hiểu.
Cũng biết được chuyện Thẩm Nghiên sinh một lứa được mười mấy heo con, nói rằng phương pháp này nên được tuyên truyền rộng rãi.
Bên trong còn kèm theo tiền nhuận bút, tổng cộng là năm đồng rưỡi, còn có thêm một tờ báo.
Thẩm Nghiên nhìn thấy những thứ này, cả người đều vô cùng kích động.
Tuy tiền nhuận bút không nhiều, nhưng đối với cô mà nói cũng là một sự khích lệ nho nhỏ.
Ít nhất có thể chứng minh, một số kinh nghiệm cô tích lũy được có thể giúp đỡ người dân thời đại này.
Mỗi con heo mẹ sinh thêm được một con heo con, sản lượng thịt heo sẽ tăng lên, đến lúc đó sản lượng tăng, người dân thành phố cũng không cần lo lắng không có thịt heo để ăn nữa.
Mẹ Thẩm nhìn thấy bài viết của Thẩm Nghiên được đăng báo, kích động không thôi, tuy không biết chữ, nhưng vẫn cầm tờ báo xem hồi lâu.
Sau đó cũng không quản trời đất lạnh giá, trực tiếp cầm tờ báo ra ngoài.
Rồi chưa đến nửa ngày, cả đại đội đều biết chuyện bài báo về nuôi heo của Thẩm Nghiên được đăng báo, sẽ có rất nhiều người đọc được bài viết của cô, lúc này đúng là náo nhiệt.
Mọi người bắt đầu kéo đến xem náo nhiệt, nhưng nói đến mấy chú heo con trong trại heo, con nào con nấy đều mũm mĩm, nhìn rất đáng yêu, mọi người đều không quên đây là công lao của Thẩm Nghiên.
Rồi Lưu Trường Căn thấy mọi người đều vui vẻ, liền quyết định hôm nay sẽ làm thịt heo, làm thịt sớm một ngày, mọi người cùng nhau ăn mừng.
Thẩm Nghiên nghe được tin này, cả người đều ngây ra.
Cô có cảm giác như mình có lỗi với những con heo này.
Vì ăn mừng cho cô, những con heo này không thể sống qua đêm nay, hôm nay sẽ bị g.i.ế.c thịt, cuối cùng nạn nhân hình như chỉ có heo đại ca.
Trại heo g.i.ế.c hai con heo đực trước đó, còn heo mẹ và heo giống thì cần phải giữ lại, vài tháng nữa sẽ tiếp tục phối giống.
Cho nên chỉ có thể g.i.ế.c hai con, Thẩm Nghiên không đến xem, lúc này cô đã về nhà viết thư cho Lục Tuân, chắc phải đến sau Tết anh mới nhận được thư của cô.
Đợi đến khi viết thư xong, cả đại đội đều trở nên náo nhiệt, hai anh em Đại Đản và Nhị Đản mặc áo bông dày cộp, cả người trông tròn xoe, mặt bị lạnh đến đỏ bừng, đứa trẻ nào cũng như sắp được ăn Tết.
Trông mong đứng ở sân phơi lúa nhìn, trong tay bưng một cái bát, chờ được chia thịt heo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]