Thấy mọi người đều tỏ vẻ hóng hớt, mẹ Thẩm lại có vẻ còn nhiều điều muốn nói, Thẩm Nghiên vội vàng ngăn lại.
Mẹ Thẩm lúc này mới sực tỉnh. "À à à, vào nhà trước đã, thằng Hai, lại phụ em rể con xách đồ!"
Mọi người lúc này mới nhìn thấy những thứ Lục Tuân đeo trên lưng, nào túi lớn túi nhỏ.
Ai nấy đều tò mò bên trong là gì, nhưng hiển nhiên mẹ Thẩm sẽ không thỏa mãn trí tò mò của mọi người.
"Chồng con bé Thẩm Nghiên trông có vẻ thương vợ đấy."
"Chứ sao, bà không thấy mấy thứ nặng thế này đều do cậu ấy tự đeo à? Rõ ràng bản thân còn đang bị thương, vậy mà cũng không nỡ để Nghiên Nghiên vất vả!"
"Tôi nói này, Tiểu Lục này tốt hơn hẳn cái thằng nhà họ Trần kia!"
Trong đám đông, Trần Dũng ban đầu đang hóng chuyện, kết quả hóng tới hóng lui lại hóng trúng mình?
Nhìn Thẩm Nghiên trong đám đông đã gầy đi một vòng, lần này về lại càng gầy hơn, rồi nhìn ngũ quan ngày càng rõ nét, tươi tắn của cô, trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Cứ như thể đóa hoa héo úa bị anh ta vứt bỏ, cuối cùng lại phát hiện ra đóa hoa này sau khi rời khỏi anh ta lại nở rộ trở lại, thậm chí còn rực rỡ hơn trước, cảm giác đó giống như anh ta đã đánh mất thứ gì đó quan trọng.
Lại nhìn người đàn ông cao lớn Lục Tuân kia, anh ta có cảm giác đồ của mình bị người khác dòm ngó.
Đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747381/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.