Lục Tuân nhìn thấy nhiều người như vậy, rồi cúi đầu nhìn Thẩm Nghiên: "Em có muốn đến xem sao không?"
Thẩm Nghiên lắc đầu. Họ đứng ở phía sau đám đông, một lúc lâu mà không ai phát hiện ra họ đã về.
Lúc này, mọi người đều đang chăm chú nghe cuộc cãi vã bên trong.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Nghiên đã nghe thấy tiếng mắng chửi giận dữ của mẹ mình.
"Phỉ! Tôi chưa thấy đứa con gái nào trơ trẽn như thế này! Sao hả? Thấy nhà tôi thằng Ba làm công nhân ở thị trấn, là muốn bám lấy bằng được à? Cũng phải xem xem nhà tôi thằng Ba có thèm nhìn đến cô không chứ? Cô giỏi thì đi tố cáo đi, chúng tôi đây đều tận mắt chứng kiến hết!"
"Đúng đấy! Thằng Trường An là đứa hiền lành chất phác, làm gì có chuyện ve vãn gái gú!"
"Chắc là ả này nhắm vào cái chân công nhân của Thẩm Trường An rồi, nên mới ra ngoài phao tin là thằng Bình An ngủ với ả, đứa bé trong bụng còn chưa biết của ai nữa kìa."
"Ôi chao, đúng là tạo nghiệp mà! Chưa thấy cô gái nào mất nết như vậy!"
Mọi người xung quanh thi nhau bàn tán, Thẩm Nghiên lúc này cũng hơi hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Hình như có kẻ đang bám lấy anh Ba cô?
Cô tò mò thật đấy, không biết là con nào không biết điều thế nhỉ?
Mẹ cô trước đây đã nói rõ rồi, không tìm đối tượng cho anh Ba, để anh Ba tự tìm, còn nói bây giờ phải tập trung vào sự nghiệp trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747380/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.