"Ừm, để anh đi hỏi bác sĩ xem có thể xuất viện được không. Nếu được thì chúng ta đến nhà khách gần ga tàu ở tạm một đêm, anh sẽ đến nói chuyện với bên nhà ga."
"Được! Nhưng chân anh không sao chứ?"
"Không sao, anh sẽ đẩy xe lăn đi!"
Chuyện này đúng là phải để Lục Tuân tự mình đi mới được.
Vậy nên Thẩm Nghiên cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi bác sĩ nói đứa bé có thể xuất viện, cả đám người mới quay về nhà khách, ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh gần đó.
Lúc này, Tiểu Béo ăn cơm cũng phải đút. Không biết có phải do vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thuốc mê không, mà trông cậu bé ủ rũ, cứ bám lấy Thẩm Nghiên.
Cậu bé uống một bát cháo to, uống xong liền ngủ gật trong lòng Thẩm Nghiên.
Nhưng sau đó, Lục Tuân đã bế cậu bé.
Thẩm Nghiên đi phía sau đẩy xe lăn.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, Lục Tuân mới ra ngoài bàn bạc.
Vất vả cả ngày, lẽ ra lúc này Thẩm Nghiên đã ở trên tàu, nhưng giờ cô lại nằm trên giường ở nhà khách.
Bên cạnh còn có hai đứa nhỏ đang ngủ say sưa.
Đợi đến khi Lục Tuân trở về, đã chín giờ tối.
Khi có tiếng gõ cửa, Thẩm Nghiên giật mình.
"Là anh!" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Nghiên mới dậy mở cửa.
Sau khi mở cửa, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng bên ngoài, bên cạnh còn có một anh công an.
Lúc này, thấy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747374/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.