Nhưng đúng lúc này, đứa bé tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên, bé đã ôm chầm lấy cô, gọi mẹ.
Thẩm Nghiên muốn ra ngoài đi vệ sinh, đứa bé liền khóc òa lên.
Lục Cẩn Dương cũng nhíu mày.
Em trai này thật là mít ướt!
Nhưng họ còn phải về quê, lúc này không thể ở lại lâu được.
Đúng lúc Lục Tuân đang nghĩ cách để lại đứa bé thì bên công an đã có tin tức.
Họ đã khiến hai kẻ buôn người kia khai ra.
Nói hai người này là buôn người cũng đúng, nhưng họ không phải là một băng nhóm.
Mà là người mua.
Kẻ buôn người khai rằng có một người phụ nữ xinh đẹp đã bán đứa bé cho họ.
Thế là chuyện này lại liên quan đến bí mật trong nhà vị lãnh đạo kia.
Ông cụ nhà họ Cao ở Kinh Đô trực tiếp gọi điện cho Lục Tuân.
Chỉ trong nửa ngày, tinh thần của ông cụ rõ ràng sa sút đi rất nhiều. Vừa mới thoát khỏi tâm trạng c.h.ế.t đi sống lại, ông lại biết được con dâu mình đã bán đứa bé đi.
Lúc này, ông cũng hết cách.
Vậy nên ông dùng giọng điệu rất thấp kém nói với Lục Tuân: "Ông biết cháu đang định về quê vợ dưỡng thương, nếu không ngại, cháu dẫn theo Tiểu Béo nhà ta được không? Coi như là ông nội Cao cầu xin cháu đấy, được không?"
Lục Tuân mím chặt môi, thật ra anh không muốn nói gì, nhưng nhìn thấy đứa bé cứ bám lấy Thẩm Nghiên, lúc này cũng không tiện bỏ mặc.
Cộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3747373/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.