Thẩm Nghiên suýt nữa thì trợn trắng mắt. Lúc mới vào, cô còn tưởng đứa nhỏ này ngoan ngoãn, giống như Đại Đản và Nhị Đản nhà cô, bây giờ xem ra, cô đã nhìn nhầm rồi.
"Cứ để trên bàn, cháu có thể uống thì tự uống, không uống được thì thôi."
Dù sao thì Thẩm Nghiên cũng sẽ không chiều theo ý đứa trẻ.
Lục Cẩn Dương mếu máo, lại định khóc.
Nhưng một câu nói của Thẩm Nghiên đã khiến cậu bé im bặt.
"Còn khóc nữa, còn khóc nữa là không có gì để ăn hết!"
Được rồi! Không khóc nữa!
Lục Cẩn Dương rất biết điều, tạm thời ngưng khóc, định bụng đợi uống xong canh rồi khóc tiếp.
Canh chim bồ câu lúc này vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt. Lục Cẩn Dương vụng về cầm lấy thìa, tự mình múc một thìa.
Lục lão gia tử vẫn luôn quan sát bên cạnh. Thấy Lục Cẩn Dương tự mình ăn cơm, ông không khỏi mỉm cười.
Cô cháu dâu này trông trẻ cũng có cách riêng.
Mắt Lục Cẩn Dương sáng rực. Cậu bé không ngờ canh chim bồ câu này lại ngon như vậy, hơi nhạt, nhưng sau đó lại có vị ngọt.
Thịt chim bồ câu rất thơm ngon, mềm mại, không hề có mùi tanh.
Cộng thêm thời gian hầm lâu, tinh chất của thịt chim bồ câu và các nguyên liệu khác đã hòa quyện vào nhau, nước canh có màu vàng óng, hương vị tuyệt vời, quả thực rất thơm ngon.
Tuy động tác cầm thìa của cậu bé còn chưa thành thạo, nhưng rõ ràng là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3746744/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.