Lục Cẩn Dương lúc này thật sự tức giận rồi.
Hơn nữa trong phòng toàn mùi canh chim bồ câu, cậu bé cũng hơi đói bụng.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân. Thẩm Nghiên lại cố tình hay vô ý ngồi bên cạnh cậu bé uống canh.
"Oa, canh này ngon quá! Thơm ngọt quá!"
Lục Cẩn Dương bĩu môi, tiểu thẩm thẩm diễn xuất kém quá, rõ ràng là đang dỗ dành trẻ con, cậu mới không mắc lừa đâu.
"Uống hết bát canh này, biết đâu cô lại cao lên được một chút đấy!"
Lục Tuân ngồi đối diện nhìn Thẩm Nghiên nói chuyện, cố gắng nhịn cười phụ họa: "Cũng không phải là không thể. Canh này bồi bổ cơ thể, cơ thể đủ chất dinh dưỡng thì nhất định sẽ cao lên."
Lục Cẩn Dương vểnh tai nghe hai người nói chuyện.
Nghe nói có thể cao lên, mắt cậu bé sáng rực.
Nhưng cậu bé lại kiêu ngạo, không chịu mở miệng nói mình muốn uống, cứ muốn người nhà dỗ dành.
Thẩm Nghiên lại không chiều theo ý đứa trẻ, muốn uống thì uống, không uống thì thôi!
Cô tự mình uống một cách ngon lành. Ngay cả ông cụ lúc này cũng lên tiếng khen ngợi vài câu.
"Không tệ, tay nghề của Tiểu Nghiên rất tốt, bát canh này giữ được vị ngọt thanh, chắc là cho nhiều nguyên liệu bổ dưỡng lắm?"
"Vâng ạ, ông nội. Vì cháu nghĩ bây giờ sức khỏe của Lục Tuân còn yếu, nên uống nhiều canh cũng bổ dưỡng."
Thẩm Nghiên thật sự không để ý đến cậu bé nữa, cứ thế trò chuyện với ông cụ.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3746743/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.