"Anh bế anh ấy, tôi trải lại giường."
Thế là Lục Tuân được bế công chúa.
Rồi Thẩm Nghiên trải lại giường cho anh, đặt anh nằm xuống, bôi thuốc cho anh.
Thuốc bôi lên vết thương, mát lạnh, khiến Lục Tuân rùng mình.
Nhưng ngay sau đó là cảm giác dễ chịu, anh thấy thoải mái hơn hẳn.
Cảm giác nhớp nháp trước đó cũng biến mất.
Lần này cũng không đổ mồ hôi nữa, những chỗ sưng đỏ đều được bôi thuốc, giờ thì không còn khó chịu nữa.
Nhìn Thẩm Nghiên bận rộn đến mức mồ hôi nhễ nhại, Lục Tuân lại thấy lúng túng.
Người phụ nữ này, từ lúc xuất hiện đến giờ, dường như luôn khiến anh thay đổi cách nhìn, thậm chí anh suýt thì quên mất trước đây cô là người thế nào.
Buổi chiều, Thẩm Trường Bá đến.
Hôm nay, anh bận việc bên ngoài, rồi nghĩ đến chuyện em gái chắc cũng sắp đến, anh cứ thấp thỏm không yên, sợ Thẩm Nghiên đến đây rồi sẽ gây sự, đến lúc đó không phải đến chăm sóc người bệnh, mà là đến chọc tức người bệnh.
Nên anh cứ lo lắng mãi.
Làm xong việc, anh lập tức đến bệnh viện quân khu, đến bệnh viện, anh thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Không biết họ đang bàn tán gì, Thẩm Trường Bá giật thót tim.
Chẳng lẽ em gái anh vừa đến đã gây chuyện rồi?
Anh bước nhanh hơn.
Đến phòng bệnh của Lục Tuân, anh đứng trước cửa, gõ cửa, không đợi người bên trong trả lời, anh đã đẩy cửa bước vào.
Rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3745716/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.