Ngay cả Trần Bình cũng thấy ngại ngùng, anh phải đứng ra, ho khan một tiếng để ngăn cản mấy người kia, đúng là quá đáng.
"Mấy người nói gì đấy? Giờ làm việc không chịu làm việc, cẩn thận tôi báo cáo với lãnh đạo đấy!"
Dạo này, vì có không ít chiến sĩ nằm viện, nên mấy cô y tá này càng ngày càng thích buôn chuyện.
Tiết Linh đang tán gẫu với mấy người kia, nghe thấy tiếng động, cô ta quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Trần Bình và Thẩm Nghiên đang đứng bên cạnh.
Lúc đầu, họ không biết Thẩm Nghiên chính là vợ của Lục Tuân, mãi đến khi Trần Bình lên tiếng, họ mới biết, lập tức sắc mặt ai nấy đều cứng đờ.
Vô cùng ngại ngùng.
Nói xấu người ta, lại còn bị người ta nghe thấy.
Quan trọng là, vợ của đoàn trưởng Lục hình như cũng không béo như trong tưởng tượng của họ!
Hơn nữa, cô còn rất trắng trẻo, nổi bật giữa đám con gái đen nhẻm này.
Tuy có hơi mập, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô.
Họ có thể tưởng tượng ra, sau khi Thẩm Nghiên giảm cân, gương mặt này sẽ xinh đẹp đến nhường nào.
Nghĩ đến đây, Tiết Linh vốn định hóng drama, nhưng giờ cũng chẳng còn hứng thú nữa.
Mấy người giải tán, ai về chỗ nấy làm việc.
Nhưng lúc đi, họ đều cười gượng gạo với Thẩm Nghiên.
"Chị dâu, chị đừng để ý, họ chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi, chị yên tâm, lát nữa em sẽ nói chuyện với lãnh đạo của họ." Trần Bình cũng ngượng ngùng giải thích.
Thẩm Nghiên không để tâm, cô nhún vai, bảo Trần Bình dẫn đường.
Trần Bình dẫn cô đến một phòng bệnh ở cuối hành lang, rồi dừng lại.
"Vì đoàn trưởng Lục thích yên tĩnh, nên anh ấy chọn phòng bệnh này. Chị dâu, giờ chúng ta vào trong nhé."
Thẩm Nghiên gật đầu, thấy Trần Bình mở cửa, đây là phòng bệnh đơn, trang trí đơn giản, thật ra thì cũng khá sơ sài.
Lúc này, trên giường bệnh có một người đàn ông đang nằm, hình như anh ta đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động, anh ta mới mở mắt ra, rồi bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Nghiên đang đứng ở cửa.
Trần Bình cứ như không nhận ra bầu không khí gượng gạo giữa hai người, anh ta tự động giới thiệu với Lục Tuân đang nằm trên giường.
"Đoàn trưởng, em đưa chị dâu đến bệnh viện rồi đây ạ."
Nói xong, anh ta nhìn Lục Tuân, thấy trên mặt anh ta có vẻ ngạc nhiên, kiểu ngạc nhiên không thể giấu nổi, anh ta liền ngờ vực hỏi: "Đoàn trưởng, anh không nhận ra vợ mình đấy chứ?"
Lục Tuân im lặng hồi lâu, nói thật thì anh đúng là không nhận ra.
Người vợ mà anh chỉ chung sống mấy ngày này, trong ấn tượng của anh, chỉ có mỗi béo và vô lý, tóm lại, không để lại ấn tượng tốt đẹp gì.
Sau khi về bộ đội, anh cũng không muốn nhớ đến cô.
Nhưng giờ nhìn người đang đứng trước mặt, đúng là xa lạ, không chỉ là sự xa lạ do ngoại hình thay đổi, mà còn là đôi mắt này, hoàn toàn không giống trong ấn tượng của anh.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai né tránh, Thẩm Nghiên còn nhướng mày.
Người đàn ông này, đúng là trùng khớp với người trong ký ức của cô.
Lông mày rậm, mắt sáng, sống mũi cao, cho dù là nằm cũng đẹp trai ngời ngời, ngũ quan sắc nét, nhất là đôi mắt kia, vô cùng sắc bén, khiến Thẩm Nghiên có cảm giác, cô đứng trước mặt anh không phải là vợ anh, mà là kẻ thù của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]