Cô còn gội đầu, tóc cô không dài, nhưng khá dày, không dễ khô, nên Thẩm Nghiên phải ngồi hong quạt, hong tóc đến khi "khô khô", rồi mới ra ngoài.
Lúc đến bệnh viện, cô mang theo cả củ nhân sâm, không biết có tác dụng không, cứ mang theo đã.
Nhưng cô vẫn bảo Trần Bình đưa cô đến bưu điện trước, gửi điện báo về nhà báo bình an, rồi mới đến bệnh viện.
Trên đường đi, Thẩm Nghiên mới nhớ ra hỏi về tình hình vết thương của Lục Tuân.
"Anh Lục đi làm nhiệm vụ, nhưng bị đối phương phục kích, nên trúng đạn ở ngực, nhưng chị dâu yên tâm, không bị thương vào chỗ hiểm, bác sĩ nói anh Lục may mắn, suýt chút nữa thì trúng tim, viên đạn găm vào vị trí phía trên một chút, với cả lúc rút lui, chân anh ấy bị thương do b.o.m nổ, nên giờ vẫn chưa đi lại được."
Thẩm Nghiên gật đầu, xem ra, vết thương khá nghiêm trọng, thảo nào lại bảo người nhà đến chăm sóc.
Vừa nghĩ vậy, cô lại nghe thấy Trần Bình nói tiếp: "Thật ra, ban đầu, anh Lục không muốn chị đến chăm sóc đâu, là anh Tham mưu trưởng gửi điện báo cho chị, không ngờ, tay chị đang bị thương mà vẫn đến."
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Trần Bình.
Lúc nãy, vì chưa thân quen nên anh ta không tiện hỏi nhiều, giờ có vẻ thân thiết hơn một chút, anh ta mới hỏi về vết thương ở tay Thẩm Nghiên.
"Cái này, không sao đâu, đến bệnh viện, tôi sẽ đi khám tay luôn, chắc cũng sắp được tháo bột rồi."
Sau đó là chờ tay lành lại.
Cô nói với vẻ thản nhiên, nhưng Trần Bình lại không nghĩ vậy.
Trong lòng anh ta nghĩ, chị dâu đúng là yêu anh Lục, tay đang bị thương mà vẫn không quản ngại đường xa đến chăm sóc.
Đúng là yêu đến c.h.ế.t đi sống lại.
Trước đây, trong bộ đội có không ít người nói xấu chị dâu, nhưng sau khi tiếp xúc, Trần Bình thấy hoàn toàn không phải như vậy.
Mọi người hiểu lầm chị dâu quá rồi!
Anh ta quyết định, sau khi quay về, phải nói rõ với mọi người, chị dâu đúng là si mê anh Lục, cũng không phải loại phụ nữ đanh đá, ham hư vinh như mọi người nói.
Thẩm Nghiên không hề biết, danh tiếng của mình đã được Trần Bình xây dựng" xong.
Cô càng không biết, mình còn chưa đến bộ đội, mà trong bộ đội đã có lời đồn về cô.
Người ta nói đủ điều về cô, ngay cả chuyện lần này cô đến chăm sóc Lục Tuân, cũng có không ít người chờ xem kịch vui.
Trong đó có một người tên là Tiết Linh, cô ta làm y tá ở bệnh viện quân khu, vẫn luôn phụ trách chăm sóc những người lính bị thương, vừa lúc dạo này cô ta đang chăm sóc Lục Tuân.
Rồi cô ta không khỏi hỏi han về tình hình của Lục Tuân, biết được anh đã kết hôn, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
Vừa đúng hôm nay, nghe các y tá khác nói vợ Lục Tuân sắp đến chăm sóc anh, cô ta liền tò mò, không biết cô gái nông thôn này trông như thế nào.
Giờ trong bệnh viện đã có người đồn đại, nói vợ của đoàn trưởng Lục béo như con lợn, lại còn lười biếng, tham ăn. Tuy không biết tin đồn này từ đâu mà ra, nhưng mọi người đều tin sái cổ, và quả quyết cho rằng, Thẩm Nghiên chính là loại phụ nữ vừa mặt dày, vừa đen đúa, lực lưỡng, ăn nhiều, lại còn quê mùa.
Mọi người vừa nói vừa thương cảm cho Lục Tuân đang nằm trên giường bệnh.
Một chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai như vậy, tuổi trẻ tài cao đã làm đến chức đoàn trưởng, tương lai xán lạn, vậy mà lại cưới phải một cô vợ quê mùa không ra gì.
Với điều kiện của Lục Tuân, muốn tìm người phụ nữ nào mà chẳng được?
Cho dù anh muốn tìm con gái nhà lãnh đạo, cũng có khối người giới thiệu.
Vậy mà...
Mọi người vừa nói vừa lắc đầu thở dài, tiếc thay cho Lục Tuân.
Thẩm Nghiên đến bệnh viện, đi lên tầng hai khu nội trú, vô tình nghe thấy mấy người kia đang bàn tán về mình.
Lúc đầu, cô không nhận ra, vừa lúc nghe thấy tên Lục Tuân, cô mới dám chắc, nhân vật chính vừa rồi chính là mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]