"Vậy con cũng viết thư trả lời người ta đi, dù sao hai đứa cũng đã làm đám cướ" rồi, con là vợ người ta, cũng phải quan tâm đến người ta một chút."
Thẩm Nghiên gật đầu, không phản bác.
Cô thường xuyên quên mất mình đã kết hôn.
Lúc nãy, cô định nói, cho dù cô có viết thư, thì Lục Tuân đang đi làm nhiệm vụ, cũng không nhận được.
Không có ý nghĩa lắm, nhưng thấy vẻ mặt này của mẹ mình, Thẩm Nghiên không nói gì nữa.
Bận rộn cả buổi chiều, còn xin nghỉ làm, mẹ Thẩm làm hẳn một thau thỏ xào cay cho Thẩm Trường An mang đến ký túc xá chia cho đồng nghiệp.
Còn có cả mật ong, mứt hoa quả mà Thẩm Nghiên làm trên núi.
Lúc Thẩm Trường An chuẩn bị ra khỏi nhà, Thẩm Nghiên đưa cho anh một công thức mà cô đã chép lại.
"Anh Ba, công thức này cho anh, anh tự xem mà lấy ra, em không quản nữa. Đây là sản phẩm mới, nếu nhà máy có thể làm ra được thì chắc chắn sẽ bán chạy."
Thẩm Trường An ngạc nhiên vô cùng.
Anh không ngờ em gái lại đưa công thức cho mình.
Dạo này, anh làm việc ở nhà máy, nhất là ở phân xưởng bánh ngọt, anh càng hiểu rõ tầm quan trọng của công thức này.
Các sư phụ đều giấu công thức riêng.
Những loại bánh ngọt này của nhà máy đều là cố định, công thức cũng cố định, thỉnh thoảng có thể có chút thay đổi nhỏ, nhưng nhìn chung đều giống nhau, công nhân trong phân xưởng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3745529/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.