Lúc này, mẹ Thẩm vừa đi ra đã nghe thấy mấy anh em đang nói chuyện này, liền lên tiếng: "Thôi khỏi tìm nữa, giờ có anh Ba con làm công nhân ở thị trấn rồi, những cô gái đến xem mắt, vừa gặp đã nói muốn nhà mình mua cho em chồng một suất làm việc, để vào thị trấn làm công nhân giống anh Ba con, hoặc là hét giá tiền thách cưới, vừa mở miệng đã đòi những năm trăm tệ."
Mẹ Thẩm không phải là người không muốn cho tiền thách cưới hoặc bớt xén tiền thách cưới, nhưng trong thôn, tiền thách cưới năm, sáu mươi, một trăm tệ đã là nhiều rồi.
Vậy mà những người này tham lam vô độ, vừa mở miệng đã đòi nhiều như vậy, sao mẹ Thẩm có thể nhịn được?
Hơn nữa, những người này rõ ràng là nhắm vào công nhân thành phố.
Cứ luôn miệng nói đến chuyện kết hôn, phân gia, có việc làm các thứ.
Tóm lại, dạo này, sau khi xem mắt, mẹ Thẩm chỉ có một suy nghĩ, đó là sau này không xem mắt cho con trai nữa, để con trai tự lo liệu.
Thẩm Trường An không ngờ lại phóng đại như vậy, nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của mình, chỉ trong chốc lát, mấy bà thím đó vây quanh anh ấy, cứ như muốn bắt anh ấy về nhà ngay lập tức, động phòng luôn vậy, hình như cũng không phóng đại lắm.
Vì vậy, sau khi nghe xong, anh chỉ thở dài, vỗ vai Thẩm Trường Tranh.
"Mẹ, em Tư vẫn còn nhỏ mà, cứ từ từ. Giờ con cũng còn trẻ, con cũng không vội, mẹ đừng lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/3745528/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.