Sau khi Đường Tiểu Mẫn ở thành phố B một tuần mới gọi điện thoại cho ba mẹ, nói dối chính mình là bị điều đi tạm thời. Mà sự thật lại là, cô chẳng những không có người yêu, chuyên ngành đã học căn bản không tìm thấy công việc thích hợp ở thành phố B. Nếu không có Trình Mộ Ngôn, cô tất nhiên sẽ lưu lạc đầu đường. 
Miệng của Trình Mộ Ngôn hiển nhiên giữ rất kín, nhưng thật ra mẹ anh gọi điện thoại đến đây: “Mẫn Mẫn à, nghe nói cháu đến thành phố B rồi? Ý của cô là cháu không cần tự mình thuê nhà đâu, chỗ Mộ Mộ ở thì rất tốt. Dù sao chung cư của nó lớn, Mộ Mộ lại quá quái gở, cháu ở đó còn có thể bảo đảm mỗi ngày nó có thể mở miệng nói hai câu, đỡ phải để cô luôn lo lắng nó bị bệnh trầm cảm.” 
Giọng mẹ Trình luôn lớn, Đường Tiểu Mẫn đành phải đồng ý lung tung với mẹ Trình hai tiếng, sau đó cúp điện thoại. 
“Này, Trình Mộ Ngôn, hôm nay tôi thấy một địa phương khá tốt trên mạng, tôi muốn…” Đường Tiểu Mẫn do do dự dự mở miệng. 
“Không sợ tôi bị bệnh trầm cảm à?” Anh buông tay cầm trò chơi, liếc xéo cô khinh phiêu phiêu* hỏi. 
(*: Nhẹ nhàng) 
Đường Tiểu Mẫn: “…” 
Hoá ra tôi gọi điện thoại cậu đều đã quang minh chính đại nghe lén rồi! 
Cô cầm lấy điện thoại đứng lên, trong lòng rẽ hai đường ngoặt: “Nhưng tôi cũng không thể ở chỗ này của cậu ăn ở miễn phí được.” 
“Cậu có thể nấu cơm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-vi-ngot-ngay-he-ay/2900754/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.