Edit: Viros
Beta: Từ từ tui làm
Hà Tư Minh cùng fan tư sinh (giả) của cậu lần đầu tiên gặp nhau trong vòng giải trí là khi đang tham gia tổng kết văn nghệ bản đặc biệt kỷ niệm tròn mười năm thành lập.
Hà Tư Minh thời điểm vẫn còn trong nam đoàn vẫn luôn giống như một tiểu trong suốt, không có phân lượng gì, cũng không thể nào xuất nhóm, sau rã nhóm vận may mới bắt đầu đỏ, cậu tham gia tiết mục này là tổ tiết mục thành tâm mời.
Mà nói tới fan tư sinh, bởi vì sau lưng có công ty quản lý bỏ sức, mới khiến cho toàn bộ thành viên trong nhóm đều may mắn được tham dự kỳ này, có thể nói là tiết mục tập trung những ngôi sao nổi bật.
Hà Tư Minh nghe fan tư sinh ở trên đài tự giới thiệu mới biết tên người này, còn rất dễ nghe, tên là Giản Lê.
Giản Lê là thành viên của nhóm nhạc thần tượng D&A.
D&A là viết tắt của Diamonds and Ablaze, ngụ ý ví những tiểu ca ca như kim cương sáng lóng lánh lộng lẫy. Tên nhóm của họ cùng với ngụ ý bóng bẩy làm người nào đó bị cười nhạo một đoạn thời gian, mãi đến khi bị đá đít đi ngủ cùng George, đây đều là chuyện bên lề.
Trở lại chuyện chính, với bản thân Giản Lê mà nói, hắn quả thực đúng như cái tên “Tiểu caca lóng lánh, lộng lẫy như viên kim cương”. Da trắng mặt đẹp, người cao chân dài, hắn có hết.
Không được hoàn mỹ là ca hát không quá tốt, thanh âm của hắn trầm thấp có từ tính, nhưng mà ca hát không dễ nghe là thật sự, có thể tiến vào tổ hợp nam đoàn hoàn toàn là nhờ mỹ nhan thịnh thế. Hắn học đàn dương cầm và violon nhiều năm, chỉ là ca hát không có thiên phú, tổ hợp ca hay hát tốt hắn đều không có, fans không thiếu những người bênh vực kẻ yếu, quá hơn còn có người đi tới tận cửa công ty kháng nghị --- cũng không quan tâm dùng tới trứng gì.
Người đại diện tại thời điểm hắn xuất đạo liền nói rõ với hắn “cậu chính là phụ trách giá trị nhan sắc nhóm, ngày thường ít nói, ít ca hát, ờ, cũng đừng đi ra tiếng luôn.”
Giản Lê: “...”
Giản Lê: “Vâng.”
Hắn lớn lên thật đẹp, sinh ra liền có cảm giác xa không với tới, cao hoa chi lãnh, thời điểm không nói chuyện quả đúng là rất hù người. Hắn quả thực là không nói nhiều thật, cũng không phải là hắn cao lãnh gì, là hắn văn tĩnh.
Trong đội có một em út gọi là Hạ Kỳ, lần đầu gọi hắn là tiểu thư khuê các.
Tình huống hiện tại, tiểu thư khuê cát trong mắt đồng đội và tiểu thịt khô trong mắt fan tư sinh --- Giản Lê Giản công tử, ngay ngắn ngồi thẳng lưng bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Quay tiết mục minh tinh tới rất nhiều, loại mới xuất đạo không lâu, căn cơ chưa sâu như Giản Lê cơ bản thời lượng lên sân khấu không nhiều, đa số đều ngồi một bên làm phông nền.
Là phông nền hắn cũng phải là phông nền cảnh đẹp ý vui.
Tham gia xong tổ tiết mục an bài một trò chơi, Hà Tư Minh cũng chuẩn bị về ghế ngồi tổ tiết mục đã chuẩn bị, cùng hàng ghế ngồi của cậu là người chủ trì của tổ tiết mục, hai người đang ngồi nói chuyện phím.
Giản Lê tham gia ở vòng trò chơi thứ nhất, quá trình chơi quá nhạt nhẽo, chắc là sẽ bị cắt bỏ, hiện tại ghép nhóm hắn không có vấn đề gì. Vốn dĩ ngồi giữa hắn và Hà Tư Minh có một tiểu sinh lưu lượng, tiểu sinh bị gọi đi tham gia hoạt động, hai người cách nhau liền không ghép nhóm được.
Làm sao bây giờ...
Muốn ngồi qua quá đi...
Nhưng mà như vậy không tốt lắm đâu...
Sẽ có vẻ như cố tính á...
Cái này trong mắt người ngoài sẽ là ưu nhã thoát tục, quanh thân phản phất mang theo mùi vị băng tuyết cao lãnh mỹ thanh niên nội tâm đau khổ giãy giụa.
Thời điểm hắn còn đang giãy giụa, thần trợ công tới --- tổ tiết mục phát người tới phát nước uống, Giản Lê chạy nhanh tới lấy hai bình, quang minh chính đại ngồi xuống bên cạnh Hà Tư Minh, biểu tình thập phần tự nhiên, nội tâm thập phần ngượng ngùng mà đem nước đưa tới trước mặt Hà Tư Minh, “Uống nước không?”
Hà Tư Minh nhìn mặt vô biểu tình của nam sinh đưa nước, trong lòng nói fan tư sinh bây giờ đều trắng trợn táo bạo như vầy hả? Hơn nữa, trước đám đông công chúng đang nhìn chăm chú, người này cũng đã xuất đạo, cũng coi như nhân vật công chúng, nếu mà mê luyến mình mê luyến đến nổi không kiềm chế nổi, cũng nên khắc chế chút đi chứ anh giai?!
Ta nói tiểu gia hỏa mê người này, nội tâm thật là tràn ngập cảm giác tội lỗi nha... (...)