Thẩm Liêm ảo não không thôi, quả thực muốn đấm ngực dậm chân. Bỏ quân cờ sang một bên, ông ấy bảo những người khác dừng một chút, thở dài chạy ra ngoài nhận điện thoại của con trai.
“Chuyện gì đây Thẩm công tử, sao bây giờ lại gọi điện thoại cho tôi?” Không phải tự nhiên mà ông ấy cảm thấy ngạc nhiên.
Trước đây khi ông ấy bận rộn chuyện công việc, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều là Tưởng Uyển lo liệu, Thẩm Quyết Tinh có việc gì đều tìm đến Tưởng Uyển, chỉ khi nào không tìm thấy Tưởng Uyển mới có thể gọi điện thoại cho ông ấy. Ông ấy còn không nhớ rõ lần cuối cùng mình nói chuyện điện thoại với con trai là khi nào.
“Ba xem tin nhắn WeChat của con một chút đi.” Thẩm Quyết Tinh nói.
“Anh gửi WeChat cho ba anh? Để tôi nhìn xem, mới vừa chơi cờ nên không chú ý…” Trước khi Thẩm Liêm về hưu, ông ấy là bác sĩ khoa phục hồi chức năng ở bệnh viện trực thuộc trường đại học thể dục ở thành phố S, sở trường chính là những loại thương tích bầm tím như thế này, “Yo, ai mà ngã mạnh như vậy?”
“Một người bạn của con.”
“Đã ngã được một thời gian rồi đúng không?”
“Té ngã ngày hôm qua.”
“Có chụp phim chưa? Chụp rồi thì đưa ba nhìn xem.”
“Không có chụp. Cảm giác không giống gãy xương, hôm qua vẫn còn tự đi được, nhìn bên ngoài cũng không có gì quá bất thường.”
Thẩm đại phu “hừ” một tiếng, có chút không hiểu được: “Không phải muốn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-ngan-ha-kho-cham-toi/2574173/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.