Sáng sớm hôm sau, Cố Chiếu bị nghẹn đến tỉnh.
Vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy một con mèo vàng to béo đang nằm trên ngực mình. Nó thấy cô tỉnh giấc, hoàn toàn không có ý định dịch đi chỗ khác, híp mắt nhìn nhìn lại cô, thanh thản liếm móng vuốt rồi nhắm mắt lại.
Cố Chiếu cảm thấy mình bị ép tới mức xương ngực không còn cảm giác nữa.
“Điềm Điềm, đứng dậy đi, chị sắp bị em đè chết rồi…” Cô nâng tay lên, gian nan mà đuổi mèo vàng sang một bên.
“Meow!” Mèo vàng béo bất mãn mà kêu lên một tiếng, bực bội vẫy đuôi hai cái bò đến chân giường.
Cố Chiếu muốn đứng dậy, nhưng vừa động, hai chân liền truyền đến một trận đau đớn. Cô xốc chăn bông lên thì thấy cả hai đầu gối đều sưng tấy, nhất là chỗ bị ngã đến rách da kia, dải băng vốn quấn lỏng đã bị căng chặt.
Đừng nói đánh răng rửa mặt, bộ dạng này có muốn đi tới cửa cũng khó khăn.
Cố Chiếu suy sụp mà ngồi trở về, cảm thấy mình thật sự quá vô dụng.
Lúc trước những khi ở một mình, có đôi khi cô cũng sẽ lâm vào cảm xúc bi quan giữa đêm khuya tĩnh lặng, nhưng cô thường điều chỉnh lại rất nhanh, nghxi đến một ít chuyện vui vẻ, ví dụ như ông bà nội, ví dụ như Thẩm Quyết Tinh. Chiêu này luôn dùng rất tốt.
Nhưng cảm giác bi quan lần này lại bao gồm Thẩm Quyết Tinh ở trong đó, cô lập tức không biết nên làm sao bây giờ.
Cô vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-ngan-ha-kho-cham-toi/2574171/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.