Đêm hôm đó, dù có chạy cô cũng không thoát được cảnh bị Thương Triết Viễn đưa về nhà. Biết là không thoát nỗi nên cô không thèm phản kháng luôn, ngoan một cách kỳ lạ. Hình như cảm thấy được sự ngoan ngoãn bất thường của cô, anh mở lời.
“ Này, em sao đấy? Giận à?”
‘Không” cô đáp một cách hờ hững, hiện tại Tô Tĩnh Tuyền đang rất buồn ngủ. Chỉ muốn về nhà sớm rồi ngủ mà thôi
“ Ít ra thì em cũng phải mặt nặng mày nhẹ chứ”
Nhẹ nhàng anh không thích hả?”
" Thích...Thương Triết Viễn kéo dài giọng, ánh mắt lóe lên chút trêu chọc.
“Nhưng mà ngoan thế này, anh lại thấy không quen.
Tô Tĩnh Tuyền khẽ liếc anh, giọng nói vẫn đầy hờ hững:
“Vậy anh muốn tôi làm gì? Cãi nhau với anh? Mắng anh? Hay đẩy anh ra khỏi xe?"
Anh bật cười, tay giữ chặt vô lăng nhưng không giấu được vẻ thích thú trên khuôn mặt.
“Cũng được. Nếu em muốn, anh sẵn sàng cho em cơ hội.”
“Anh bị điên à?” Cô nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế, giọng nói lười biếng hơn.
“Tôi mệt lắm rồi. Về đến nhà tôi còn chưa chắc nổi giận nổi với anh.”
Thương Triết Viễn nhìn cô thoáng qua, thấy vẻ mặt uể oải của cô thì bất giác thu lại nụ cười trêu chọc.
“Em mệt thì nói. Lần sau anh không ép em đi nữa.
“Anh nói như thể tôi có quyền lựa chọn vậy.” Cô thở dài, mắt vẫn nhắm.
“Thương Triết Viễn, anh phiền lắm.”
Anh không trả lời ngay, chỉ im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-mua-dong-am-ap/3728000/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.