Anh ép cô vào tường, bấm loạn các tầng thang máy để kéo dài thời gian.
“ A-anh định làm gì?”
“ Anh không làm gì em đâu, em yên tâm. Ở đây có camera”
“ Nếu không thì sao?”
“ Thì em đã chết với anh nãy giờ rồi...
Tô Tĩnh Tuyền nhìn Thương Triết Viễn với ánh mắt pha chút cảnh giác, nhưng cũng không giấu được sự khó chịu. Cô cố gắng giằng tay ra, nhưng anh vẫn giữ chặt, không có ý định nhượng bộ.
“Bỏ ra”cô nhấn mạnh, ánh mắt trừng lên đầy thách thức.
Thương Triết Viễn khẽ nhếch môi, cười nhẹ.
“Em làm gì căng thẳng thế? Anh chỉ muốn nói chuyện thôi mà.
“Bấm loạn thang máy rồi ép người ta vào tường mà gọi là muốn nói chuyện? Anh đúng là biết cách làm người khác nổi giận.” Tô Tĩnh Tuyền nghiến răng,
ánh mắt lườm anh sắc như dao.
Thương Triết Viễn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, dường như không có ý định buông cô ra.
“Em nổi giận với anh cũng không sao. Miễn là em chịu để ý đến anh, anh chấp nhận hết.”
“Thương Triết Viễn!” Cô gần như hét lên, nhưng âm thanh lại nhỏ đi trong không gian kín của thang máy.
“Gì nào?” Anh cúi gần hơn, giọng nói trầm ấm pha chút trêu chọc.
“Em sợ à? Hay là... đang ngượng?”
“Ngượng cái đầu anh!” Cô đỏ mặt, lập tức quay đi, tránh ánh mắt sâu như hút
hồn của anh.
Thương Triết Viễn bật cười, nụ cười thoáng chút đắc ý.
“Được rồi, được rồi. Anh không trêu em nữa. Nhưng mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-mua-dong-am-ap/3727999/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.