Buổi trưa, bằng hết sức “ép buộc” của mình, cuối cùng Thương Triết Viễn cũng kéo được Tô Tĩnh Tuyền đi ăn trưa.
Cô ngồi đối diện anh trong một nhà hàng ấm cúng gần công ty, tay nghịch cái ly nước trước mặt, ánh mắt vẫn đầy vẻ miễn cưỡng.
“Thật sự tôi không hiểu, tại sao anh cứ phải kéo tôi đi ăn trưa cho bằng được?” Cô nhíu mày, giọng điệu rõ ràng không thoải mái.
Thương Triết Viễn mỉm cười, đặt thực đơn xuống bàn.
“Vì em chẳng chịu tự chăm sóc bản thân. Anh để em nhịn ăn, làm việc quá sức thì đâu phải là một sếp tốt.”
“Nhưng tôi đâu có nhịn…” Cô phản bác, nhưng nhớ lại mấy hôm trước mình làm việc quên giờ, bụng réo cồn cào mà vẫn không rời khỏi bàn làm việc, cô đành cắn môi, im lặng.
Thương Triết Viễn nhướng mày, nụ cười trên môi càng đậm.
“Thấy chưa, không cãi được nữa chứ gì?”
“ Rốt cuộc anh muốn gì chứ?”
“ Ý định của anh rõ thế mà em còn không thấy sao? Anh muốn cùng em hẹn hò”
“ Nhưng tôi không muốn”
“ Anh trừ lương nhé”
Cô bực bội hất thực đơn về phía anh.
“nhanh lên rồi về.”
“Được, được.” Anh đáp, vẻ mặt trông rất thoải mái, như thể thắng lợi vừa nắm chắc trong tay.
Một lát sau, thức ăn được dọn lên, Thương Triết Viễn gắp một miếng thịt vào chén cô, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần ra lệnh.
“Ăn đi, không cần phải nhìn anh chằm chằm như vậy đâu.”
“Tôi không nhìn”
Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-la-mua-dong-am-ap/3727995/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.