Chương trước
Chương sau
Mỗi người đều đang bạt mạng chạy đua với thời gian. Hơn một tháng nữa, bọn họ sẽ bước vào cuộc thi quan trọng nhất đời học sinh. Có người mong chờ tương lai tới, có người lại tiếc nuối khoảng thời gian đã qua. Hà Tịch nghĩ đi nghĩ lại, phần nhiều vẫn là nuối tiếc.

- Hà Tịch giỏi thật đó. Lần này lại hạng nhất của khối rồi.

Cô cười nhìn Tiểu Ni. Đúng là từ khi mối quan hệ của cô và Dương Minh tốt lên, tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, không còn bị muộn phiền bủa vây.

Tử Lý ôm chặt lấy cô, miệng lẩm bẩm:

- Càng gần ngày thi cậu càng phải ở bên tớ nhiều hơn, để tớ xin vía điểm cao.

- Cậu đó, đừng có mê tín nữa.

- Sao thế? Cậu không muốn chia sẻ may mắn cho tớ à? Hay cậu muốn để dành may mắn rồi chia sẻ với cậu ta?

" Cậu ta " mà Tử Lý nhắc tới giờ này đang cùng Tống Đại Nghĩa giành bóng ngoài sân. Bị gõ vào đầu, Tử Lý uất ức:

- Tớ nói sai à?

- Cậu ấy còn cần phải lấy may mắn từ chỗ tớ à?

- Cũng phải... Cậu ta vốn thông minh...

Như có thần giao cách cảm, Dương Minh ngừng chạy, quay đầu nhìn về phía Hà Tịch, miệng còn cười rất tươi. Tử Lý chỉ hận không thể đá bay cậu ta ra khỏi tầm mắt, cẩu lương này thật là nuốt không nổi.

- Thời gian trước còn không chịu nhìn mặt nhau, mới đó đã có thể vui vẻ như vậy.

- Cậu ghét Dương Minh lắm à?

- Có thể không ghét sao? Cậu ta cướp mất bạn thân của tớ!

Hà Tịch cười:

- Tớ vẫn ở bên cậu đây gì?

- Không giống nhau. Tớ có cảm giác như bị giành mất thức ăn vậy.

- Gì cơ? Cậu coi tớ là thức ăn thật đấy à?

- Thức ăn đối với tớ là mạng sống. Cậu quan trọng như thế đấy!

- Chẳng phải lúc trước cậu còn ủng hộ tớ bộc bạch với cậu ấy ư?

- Tớ nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn là hối hận rồi!

Bọn họ còn đang mải nói chuyện, một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước mặt bọn họ. Hà Tịch đưa cho cậu chai nước, Dương Minh nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh cô. Tử Lý hậm hực:

- Không chơi bóng nữa à?

- Tôi sợ có người bị cậu bắt nạt.

Tử Lý trợn tròn mắt. Bắt nạt? Thật là ngày càng quá đáng.

- Cậu nghĩ có Tiểu Tịch thì tôi không làm gì được cậu chắc? Tôi quen cậu ấy lâu hơn cậu đấy! Trong lúc tôi và Tiểu Tịch dắt tay nhau đi học, cậu còn không biết là đang làm cái gì, ở nơi nào đâu!

- Nhưng hiện tại, sau này người nắm tay Hà Tịch lại là tôi.

Tử Lý tức đến không nói nên lời. Hà Tịch thấy vậy liền ngăn lại:

- Được rồi. Hai người từ bao giờ mà như kẻ thù vậy? Đừng cãi nhau nữa.

Dương Minh rất nghe lời, không cùng Tử Lý nói qua nói lại nữa. Tử Lý ấm ức dựa vào vai cô:

- Cậu không được bỏ rơi tớ.

- Tớ đâu có bỏ rơi cậu!

Trên đường chở về lớp, Dương Minh gợi ý chuyện chỗ ngồi, muốn cô chuyển về ngồi cùng với cậu. Hà Tịch nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn là nên giữ nguyên như vậy.

- Ngồi với Tào Thanh lâu rồi nên không nỡ chuyển à?

- Cậu nói linh tinh gì vậy?

Cô chỉ là cảm thấy cô là lớp trưởng, thích ngồi đâu liền ngồi đó sẽ khiến mọi người không vừa mắt. Hơn nữa nếu hai người quá thân thiết sẽ bị để ý. Dương Minh nhớ lại đêm hôm đó, Hà Tịch nói không muốn yêu sớm, càng không muốn để mọi người biết được.

Khi đó Dương Minh cảm thấy rất buồn cười, nói với cô:

- Nếu cả hai đã có tình cảm, vậy thì chính là yêu đương rồi. Hơn nữa chúng ta sắp tốt nghiệp, thế nào gọi là yêu sớm?

Hà Tịch cũng cảm thấy cậu nói không sai. Nhưng họ vẫn đang là học sinh, vẫn phải giữ khoảng cách nhất định.

- Nhưng...

- Thôi được rồi. Cứ như cậu nói đi, không yêu sớm.

Dương Minh còn nhân cơ hội cô không chú ý mà hôn vào má cô.

- Cậu mới nói...

- Không yêu sớm. Tôi đánh dấu trước, tránh để bị người ta cuỗm mất. Ở trường là học sinh không nói. Nhưng giờ chúng ta đang ở bên ngoài, cậu cũng nên để tôi sử dụng một chút quyền lợi chứ?

Cô như một còn mèo nhỏ xấu hổ:

- Quyền lợi gì chứ?

Nghĩ lại mới cảm thấy như một giấc mơ. Hà Tịch thấy cậu đứng im liền hỏi:

- Sao thế?

Cậu lắc đầu, đi đến bên cạnh cô.

Về tới lớp, sắc ai cũng đều không được tốt cho lắm.

- Lớp chúng ta lại phải đi dọn hội trường, thật quá xui xẻo.

- Cũng còn may, mấy khác nữa cũng bị réo tên. Chúng ta không cô đơn đâu!

Buổi chiều có hoạt động ngoại khoá. Có điều bọn họ đang bận đâm đầu vào học, làm gì có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến ba cái hoạt động tào lao kia?

Kết quả là cuối buổi, cả lớp kéo đến nhà kho khuân vác bàn ghế.

Cảnh San San kiêu ngạo đi tới, nhìn vào đám người các cô, nhếch miệng cười:



- Các cậu làm việc tay chân đã quen, chúng tôi vốn yếu đuối, nên nhường cho chúng tôi những việc nhẹ nhàng chứ?

Đã là Cảnh San San, Tử Lý không hề kiêng nể:

- Đúng là yếu đuối thật! Liều mạng giảm cân tới nỗi cả người giống như một bộ xương di động vậy, sao không yếu đuối cho được? Tôi e rằng để cậu nhấc một cái ghế, cậu sẽ gẫy mất sống lưng luôn ấy nhỉ?

- Cậu có ý gì?

- Ý gì nghe mà không hiểu à?

Hà Tịch thấy Cảnh San San đã bị chọc tức liền nói Tử Lý không nên đôi co nhiều.

- Lớp cậu cũng đâu phải chỉ có mình nữ. Mọi người bình đẳng, không có chuyện né khó tìm dễ.

Mọi người bắt tay vào làm việc, vài người đến hội trường quét dọn, còn tất cả ở lại chuyển đồ. Hà Tịch tuy là lớp trưởng, chỉ cần đứng trông nhưng cô vẫn tự nguyện động tay động chân. Cảnh San San bên này chỉ đứng im một chỗ, không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ. Tử Lý bĩu môi:

- Cậu ta nghĩ mình là công chúa thật đấy à? Cái tính như thế cũng làm được lớp trưởng?

Hà Tịch đứng lên bàn, đưa từng chiếc ghế xuống cho Tử Lý, cười không nói gì. Tiểu Ni đúng lúc đi qua liền dừng lại giúp Châu Bích, miệng cũng góp vui:

- Cậu ta không phải công chúa, nhưng lại mắc bệnh công chúa. Không biết thường ngày bắt nạt những học sinh khác tới mức nào!

- Còn phải nói? Cứ nhìn là tớ lại thấy chướng mắt.

Trong lúc họ mải mê nói chuyện, Châu Bích đứng không vững, cảm giác cả người sắp đổ ngã về sau. Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy lưng cô, giúp cô giữ thăng bằng.

- Cẩn thận.

Là Dương Minh. Châu Bích đỏ mặt:

- Cảm ơn cậu.

Dương Minh nói với Châu Bích và Hà Tịch những việc thế này con gái không nên tự mình làm, nhờ các bạn nam làm thì tốt hơn. Không cần Hà Tịch mở lời, cậu tự mình gọi Tống Đại Nghĩa tới làm thay.

Hà Tịch đón lấy ghế từ tay cậu. Đột nhiên vai có cảm giác bị chạm nhẹ.

- Là tôi.

Chu Văn không biết từ đâu xuất hiện.

Hà Tịch nhìn sang thấy lớp B vẫn chưa xong việc liền hỏi:

- Sao cậu lại tới đây?

Chu Văn ngại ngùng đưa ra một cặp vé, gãi đầu nói:

- Tôi nghe cậu nói thấy thích xem loại phim này. Vừa hay có được hai tấm vé, không biết...cuối tuần cậu có rảnh hay không?

Cậu ta vừa dứt lời liền cảm nhận được xung quanh lạnh đi. Hà Tịch ngẩng đầu lên, Dương Minh đang nhướng mày nhìn cô. Kết quả cô còn chưa kịp nói gì, Chu Văn đã nhét một tấm vé vào tay cô rồi quay người bỏ đi.

- Mong là cậu sẽ rảnh, tôi đợi cậu!

Dương Minh nhảy xuống khỏi bàn, giật lấy tấm vé từ tay cô.

- Được đấy.

Tống Đại Nghĩa cũng nhảy xuống, đi tới vỗ vai cậu:

- Sao lại giật vé của lớp trưởng? Thật bất lịch sự. Có điều...

Cậu ta làm ra vẻ huyền bí nói:

- Hà Tịch của chúng ta có người theo đuổi, không chừng sắp bị người ta cướp mất lớp trưởng rồi!

Tử Lý nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh thường. Nếu cậu ta mà biết Hà Tịch sớm đã bị người ta cuỗm mất, mà người cuỗm còn là ai kia... chắc chắn cậu ta sẽ ngã ngửa luôn cho xem.

Sáng chủ nhật, Hà Tịch ăn sáng xong liền ngồi vào bàn học. Dương Minh đột nhiên gọi điện tới khiến cô đang uống sữa mà bị ho sặc sụa. Cậu quan tâm hỏi:

- Bị làm sao thế?

- Khụ khụ...không sao cả.

Cô vừa lau sữa trên bàn vừa nói.

- Cái đó...tôi không hề nhận lời đi xem phim.

- Sao lại không đi?

- Cậu...không giận à?

- Sao lại giận?

Dù sao người ta cũng chưa được cô trao cho danh phận, là một kẻ không danh không phận, giận cho ai xem?

Cô dù không không có ý định đó nhưng vẫn cố tình hỏi:

- Nói như vậy, tôi đi xem phim với Chu Văn cũng không có vấn đề gì?

- Có vấn đề gì được?

Không ngờ cậu có thể vô tư hồn nhiên mà hỏi ngược như vậy. Hà Tịch có chút thất vọng, hờn dỗi đáp:

- Tôi biết rồi.

Còn chưa kịp để cho cậu nói tiếp Hà Tịch đã cúp máy. Dương Minh vứt điện thoại sang một bên giường, tiện thể ném hộp sữa vừa bị mình bóp nát vào trong thùng rác, ngồi vào bàn xem máy tính.

- Còn được mời đi xem phim cơ đấy!

Tử Lý nghe Hà Tịch kể chuyện liền nổi hứng đòi đi cùng. Hà Tịch ban đầu vốn không muốn đi, sau khi nghe Tử Lý khuyên hết mình liền nghĩ nếu Dương Minh đã không quan tâm, cô việc gì phải từ chối?

- Nhưng tớ chỉ có một vé.

- Không sao, tớ xem phim tớ thích, cậu xem phim cậu thích.

Hà Tịch nhướng mày, vậy có đi hay không cũng như nhau mà? Tử Lý phất tay.

- Có còn hơn không.

Chiều tối, Tử Lý đã đợi sẵn ở bên ngoài. Hà Tịch thay đồ xong liền cầm điện thoại lên, do dự một hồi mới bỏ nó vào trong túi.



Đến rạp chiếu phim đã thấy Chu Văn ngồi đợi sẵn ở đó. Lúc cậu ta nhìn thấy Tử Lý, vẻ mặt hơi ái ngại. Tử Lý cũng nhận ra, không kiêng nể gì mà hỏi:

- Sao thế? Tôi là bạn thân của Hà Tịch, cậu không hoan nghênh tôi à?

- Không hề... Rất hoan nghênh! Rất hoan nghênh!

- Vậy còn được.

Hà Tịch cũng không thể đưa theo người tới mà không nói gì.

- Thêm một người, cậu không ngại chứ?

- Tất nhiên là không rồi. Hà Tịch...

- Vậy thêm một người nữa chắc cũng không vấn đề gì đúng không?

Giọng nói này...Hà Tịch còn tưởng mình nghe lầm. Cho đến khi Dương Minh xuất hiện trước mặt cô.

- Sao cậu lại ở đây?

- Tôi đi xem phim.

Chu Văn nhìn ba người trước mặt, biểu tình không rõ là vui hay buồn. Cậu ta chán nản ôm túi bỏng ngô đi phía sau, nhìn ba người phía trước vừa đi vừa cười nói.

Đi qua quầy bán vé, Hà Tịch khó hiểu:

- Cậu không mua vé?

Dương Minh lấy từ trong túi ra một tấm vé. Là bộ phim mà cô sắp xem. Bộ này vé đã bán hết lâu rồi, sao vẫn cậu lại có? Thấy vẻ bất ngờ của cô, cậu rất hứng thú. Tử Lý có chút hối hận, đáng ra không nên đi tới đây. Không làm bóng đèn thì cũng chỉ là một kẻ chung hoàn cảnh với Chu Văn, thật đơn độc.

Dương Minh tuy có được vé, nhưng chỗ ngồi lại cách Hà Tịch khá xa. Có điều giống như Tử Lý nói: có còn hơn không. Cậu chỉ đành ngậm ngùi cầm theo hũ giấm ngồi hàng trên cùng. Hà Tịch trong lúc ngồi xem phim thỉnh thoảng sẽ quay đầu lên tìm kiếm cậu.

Ngồi bên cạnh là một cô gái trẻ. Trong lúc vô tình nhìn thấy gương mặt của cậu, tim liền bị lỡ một nhịp. Người bạn ngồi bên cạnh thấy vậy liền nói nhỏ:

- Đẹp trai đó. Hình như là tới một mình.

Dương Minh còn đang bị tình tiết của bộ phim lôi cuốn, hoàn toàn không để vào tai mấy lời thì thầm của hai cô gái lạ. Hà Tịch trong lúc quay lên nhìn, liền thấy cậu hình như đang nói chuyện với cô gái bên cạnh.

Chẳng là ban nãy, cô gái kia vô tình làm đổ cốc nước xuống tay cậu. Dương Minh khi nhận thức được, tay áo đã thấm đẫm nước ngọt. Cô gái nọ áy náy vô cùng, không ngừng nói lời xin lỗi. Cậu gật đầu rồi cho qua, người ta dù sao cũng là con gái, không nên tính toán. Cô gái đỏ mặt đưa cho cậu một chiếc khăn, miệng ấp úng:

- Thật lòng xin lỗi! Cậu...lấy cái này lau tạm đi!

Dương Minh từ chối. Phim cũng đã gần đến phần kết, cậu đành rời khỏi để đi tìm nhà vệ sinh. Cậu không muốn lúc ra về khắp người liền toả ra mùi coca.

Bộ phim kết thúc sau hơn hai tiếng, Hà Tịch và Chu Văn cùng nhau đứng dậy. Cô tìm kiếm một bóng hình, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu. Đến khi ra khỏi phòng chiếu, Dương Minh đang đứng ở sảnh cùng hai cô gái lạ mặt. Hà Tịch lẩm bẩm:

- Lại còn cười vui như vậy.

Dương Minh nếu như nghe được, nhất định sẽ cảm thấy rất oan ức. Cậu cũng chỉ là mím môi cười cho có lệ, đâu có vui vẻ như cô nói.

Chu Văn xem xong bộ phim tâm trạng có vẻ tốt lên nhiều.

- Hà Tịch, cậu thấy bộ phim này thế nào?

- Rất hay.

- Vậy lần sau....

Còn chưa kịp nói hết, Hà Tịch đã bị Tử Lý ôm lấy rồi kéo đi. Nhận thấy sắc mặt cô không được tốt, Tử Lý liền hỏi:

- Cậu sao thế?

- Tớ không sao.

Họ đứng nhìn hai cô gái đang không ngừng "tấn công" Dương Minh, lại còn đem điện thoại ra đòi kết bạn?

Tử Lý sao có thể để mọi chuyện cứ suôn sẻ như vậy, cô hét to:

- Dương Minh!

Cậu nhìn thấy Hà Tịch liền cười rất tươi. Chào qua loa với người ta rồi rời đi.

- Phim chiếu xong rồi à?

- Ừ. Tử Lý, chúng ta về thôi.

Cô chào Chu Văn mấy câu rồi đi về. Hoàn toàn bỏ qua Dương Minh. Cậu khó hiểu, sao cô lại có thái độ này? Tử Lý tròn mắt nhìn cậu, mang theo đại ý: cậu chết chắc rồi! Ha ha!

Dương Minh lẽo đẽo đi sau bọn họ một đoạn. Tử Lý nhìn một người đi trước, một người đi phía sau mình, ngán ngẩm nói có việc nên leo lên taxi rời đi. Người ta không chịu được cái cảnh phu thê dỗi hờn rồi bản thân lại đi giữa làm rào chắn. Mặc cho Hà Tịch nói thế nào, Tử Lý cũng nhất quyết không ở lại.

Thấy người vừa đi, Dương Minh liền chạy lên nắm lấy tay cô, giữ cô đứng lại. Hà Tịch hít một hơi sâu, cô cũng không có gì giận dỗi, chỉ là thấy cậu cười với người con gái khác nên tâm trạng không vui cho lắm. Sau mấy phút đi bộ suy ngẫm đã tự thông suốt.

- Tôi làm gì khiến cậu giận à?

- Không có.

Dương Minh nhéo má cô:

- Còn nói là không có, hai cô gái vừa nãy làm đổ nước khiến tôi bị ướt nên đến xin lỗi thôi.

Hà Tịch mím môi, đã biết rồi sao còn hỏi?

- Cậu cũng đâu cần phải nói với tôi.

- Không phải vì chuyện này à? Ấy, điện thoại có thông báo, hình như là cô gái đó gửi lời mời, có nên chấp nhận không đây?

Cậu nửa đùa nửa thật, vừa nói vừa quan sát sắc mặt cô. Hà Tịch cũng không có biểu tình gì. Cuối cùng cậu cất điện thoại vào trong túi, kéo cô lại gần:

- Được rồi, được rồi. Chuyện này bỏ qua có được không?

Hà Tịch chỉ là muốn chọc cậu một chút, bị nụ cười của cậu mê hoặc liền đồng ý.

- Ừm...

- Tôi mua kem cho cậu nhé?

- Được...

Dương Minh nhéo má cô rồi cười khẽ:

- Thật đáng yêu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.